Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 40




Thẩm Đông Phong thu dọn hành lí chuẩn bị về Trung Đông một chuyện. Và đương nhiên đi chuyến này Diệp Thiên Kì phải đi cùng anh rồi.

Đưa cô về nhà thu dọn hành lí hai người cùng ra sân bay. Sân bay xuất hiện hai người đã thu hút vô số ánh nhìn. Chàng trai vô cùng cao ráo mang khí chất không thể nào so sánh với người thường. Toàn thân toát lên sự kiệu ngạo dưới hộ đồ đen dài. Anh đeo đôi kính râm to che đi đôi mắt sâu thẳm hút hông đó của anh.

Đặc biệt bên cạnh anh còn là một cô gái có mái tóc ngắn được buộc lên gọn gàng trông vô cùng hoạt bát. Cô đi đôi bốt đen. Khẩu trang che tới nửa khuôn mặt. Cô chỉ mặc quần jean cùng với một chiếc áo trắng rộng trông vô cùng nhẹ nhàng.

Hai người đứng cạnh nhau mà mang sự đối lập nhẹ nhàng. Anh chính là ác quỷ còn cô là thiên thần. Sự kết hợp của hai thứ đối lập.

Nhiều anh mắt đã hướng về phía cô. Có nhiều anh chàng ngoại quốc đã huýt sao trêu đùa. Thẩm Đông Phong ngay lập tức nhăn mày. Anh kéo Diệp Thiên Kì vào lòng mình đánh dấu chủ quyền.

"Anh có cần làm quá như vậy không? Anh chỉ khiến người ta càng thêm để ý thôi!"

"Phòng hơn chống!" Một câu ngắn gọn nhưng vô cùng hàm súc.

Cô đứng nép vào trước anh ngoan ngoãn. Cô vốn dĩ mét sáu mươi lăm vậy mà khi đứng trước anh cũng chỉ tới ngực anh. Thân hình cao lớn ấy chắc cũng phải hơn mét tám mươi bảy. Thời gian trôi qua đang yên đang lành thì có một cậu thanh niên nhìn có vẻ rất trẻ nhiệt tình chào cô.

"Hi chị". Cậu ta vẫy vẫy tay chào cô cười rất tươi. Cô nhất thời không biết đây là ai.

"Chị không nhớ em rồi sao! Em nói chúng ta sẽ gặp lại nhau mà!".

Cậu ta nói vậy cô mới nhớ. Thì ra cậu chính là người giảng đạo cho cô khi ở quán bar hôm đó.

"Cậu vẫn còn nhớ tôi sao!" Cô trả lời tự nhiên. Thẩm Đông Phong đen mặt lườm cô. Anh tháo kính râm xuống trong mắt đầy tia lửa giận.

Nhận thấy sự không hai lòng của người trước mắt cậu bất giác cười gượng.

"Hai người làm hòa rồi à! Em đã nói rồi chắc chắn là chị thích anh ấy mà!"

"Không phải chuyện của cậu" Diệp Thiên Kì nhanh chóng ngắt lời.

Cậu ta chỉ cười hỏi

"Hai người định đi đâu vậy!" Cô vốn dĩ định không trả lời nhưng Thẩm Đông Phong tự nhiên cất giọng.

"Về nhà ông bà nội!".

Ông bà nội, ông bà nội nào. Anh vậy mà lại dám khẳng định trước mặt người khác cô là vợ anh. Công bằng ở đâu. Rõ ràng đã giao ước sẽ không xâm phạm tới cuộc sống riêng tư của nhau.

"Vậy chị đi đi ha. Lần sao có dịp găph lại!".

Lúc đó chuyến máy bay cũng đã thông báo cất cánh. Cô chỉ kịp "ừm" một tiếng rồi bị anh kéo tay lôi đi.

Khoảng độ vài bước chân anh dừng lại.

"Cậu lần sau có chào chị nhớ chào anh trước đó. Mong không có lần sau". Rồi anh tiếp tục kéo cô đi mất hút.

Ngồi trên máy bay cô tựa đầu vào đôi vai rộng của anh ngủ. Trước lúc ngủ cô nhẹ giọng nói với anh.

"Anh lần sau đừng so đo với trẻ con nữa được không?"

"Tôi chỉ đang dạy nó thôi! Em cũng đừng ruồng bỏ trách nhiệm. Là em người đã trêu trọc tên nhóc đó trước đúng không?"

Cô không trả lời anh thì ra đã ngủ từ lâu. Sửa lại tư thế ngủ của cô một chút nắn lấy tay cô nhẹ nhàng. Cô tiếp viên đi qua muố hỏi anh có muốn uống gì không thì anh ra hiệu bảo cô im lặng rồi nói mình không cần. Cô tiếp viên tươi cười rời đi.

*Sân bay Trung Đông.

Hôm nay vẫn như mọi lần người ra vào tấp nập. Lâu lâu sẽ xuất hiện một đoàn người áo đen. Mọi người ở đây ai mà chưa từng nghe danh Thẩm lão đại chứ. Họ biết chắc chắn rằng vài phút nữa nhân vật đó sẽ xuất hiện ngay đây.

Thẩm Đông Phong vẫn rất uy quyền bước ra. Hai hàng xe đã chạy dài đón anh. Chỉ là hôm nay trên tay anh đang bế một mĩ nhân ngủ ngon giấc. Phía sau các thuộc hạ của anh kéo vali cho hai người.

Vậy là hôm nay lại có tin hót rồi. Thẩm lão đại không gần phụ nữ giờ đang ẵm một người con gái đi ra từ sân bay.

Phong chạy trước mở cửa chiếc Koenigsegg Ccxr để phía trước để Thẩm Đông Phong ngồi ghế sau, còn mình thì lái xe.

Đoàn xe dần dần chuyển bánh về phía biệt thự của Thẩm Đông Phong. Anh trên đường về không hề nói câu nào vì nữ nhân trong lòng vẫn đang say giấc.

Về đến nhà đưa cô lên phòng đắp chăn lại cẩn thận anh mới đi ra ngoài.

Phong đã đợi ở dưới thư phòng. Anh cúi người chào anh. Ngồi xuống chiếc ghế sopha giữa phòng. Anh ngả lưng tựa ra phía sau, hai tay để hai bên.

"Việc tôi giao cho chú làm tới đâu rồi!"

"Dạ! Danh sách khách hàng và camera anh ninh thì vẫn không thể khôi phục nhưng danh sách những người đã dùng thuốc của Club hôm đó tôi thu thập được đều ở đây".

Phong đặt quyển tài liệu xuống bàn. Anh cầm lên lật từng trang. Danh sách dài dằng dặc. Club này cũng phồn thỉnh lắm nhỉ.

"Trong danh sách những người khác tôi đều điều tra một loạt hết, họ đều không có ân oán hay xích mích gì với chúng ta. Chỉ còn lại một người tôi khả nghi nhất!"

Đôi mắt sâu hút không biết đang nghĩ gì của Thẩm Đông Phong. Anh vẫn chầm chậm không hề vội vàng.