Diệp Thiên Kì cảm giác được thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông rồi. Cô bất mãn xù lông lên
"Cậu biết rồi còn hỏi làm gì!"
"So với việc biết mà không nói tớ thích cảm giác tự thừa nhận hơn".
Diệp Thiên Kì làm mặt xấu với cô. Ái Nhã đặt đũa xuống nghiêm túc.
Thiên Kì biết mình chuẩn bị nghe một loạt triết lí luân thời rồi.
"Cậu đừng làm như mình phạm tội tày đình vậy. Tớ với anh ta không có gì cả"
"Cậu có tật giật mình sao. Tớ không nói gì mà. Mà không có lửa làm sao có khói nhỉ!".
"Tớ thừa nhận là hôm qua tớ có ở cùng với anh ta. Nhưng chỉ là anh ta say nên đưa về thôi. Chẳng có chuyện gì khác".
Ái Nhã tò mò hỏi.
"Người ta cũng theo tới tận đây rồi cậu định tính thế nào!"
"Cái gì mà tính thế nào! Tớ vốn dĩ chưa từng nghĩ tới trường hợp này!".
"Tớ nghĩ anh ta nghiêm túc đấy!"
"Cậu đâu phải anh ta đâu. Tốt nhất đàn ông không nên tin tưởng!". Diệp Thiên Kì nhớ ra bổ sung thêm một câu.
"Nhưng không phải ai cũng vậy!".
Ái Nhã gật đầu tán thành.
"Tớ nghĩ cậu nên suy nghĩ kĩ một chút. Anh ta lần đầu tiên có trong cuộc đời tiếp xúc được với phụ nữ là cậu đấy. Từ khi còn bé đã bị đem ra quấy rối tình dục cũng không dễ gì!".
"Quấy rối tình dục sao!"
"Ừm" Ái Nhã gật đầu nhẹ. "Lục Từ anh ấy đã kể cho tớ nghe"
"Đúng là không thể nhìn được điều này ở con người anh ta".
Ái Nhã nắm tay Thiên Kì nói.
"Hôm nay tớ nói những điều nay trên cương vị là một người bạn nhưng cũng là người từng gặp phải. Thật sự nên trân trọng thứ mà ta đang có. Thử cho nó một cơ hội"
"Nhưng mình!"
"Chuyện gì cũng bỏ qua được chỉ cần là hai người hiểu nhau! Cậu tự mình suy nghĩ kĩ đi!"
"Có thể nói chuyện với tớ bất cứ lúc nào nhé! Rảnh qua đó đi tớ nuôi cậu!"
"Cậu về rồi sao! Tại sao cậu không quay về!"
"Tớ nói rồi! Để dành không gian cho cậu!"
Ái Nhã sau khi ăn xong cũng cầm áo rời đi. Ra khỏi nhà mọi thứ trở lại vẻ vắng lặng ban đầu của nó.
Nơi đây vốn dĩ rất yên ắng giờ ngay cả chiếc lá bay trong gió thôi cũng có thể nghe tiếng. Lần đầu cô cảm thấy cô đơn tới như vậy.
Cô bắt đầu suy nghĩ về chuyện Ái Nhã nói với cô. Tại sao con người ta phải lập gia đình. Phải chăng nó vô cùng quan trọng.
Ái Nhã sống cô đơn vì mang trong mình một ý nghĩa sống tiếp của người đã khuất. Còn cô sống vì sự tự do sao.
Hazz đúng là càng nghĩ càng đau đầu mà. Liệu giờ có nên gọi cho anh không. Bật rồi lại tắt màn hình chẳng bao giờ cô dám nhấn nút gọi đi cuối cùng lấy hết can đảm nhấn số.
Đầu bên kia yên lặng. Đã có người nghe máy nhưng không nói gì. Một lát sau thấy không động tĩnh anh mói nói.
"Gọi tôi có chuyện gì sao không nói?"
"À tôi!"
Lần đầu tiên một người miệng lưỡi trơn tru như cô lại muốn chạy trốn khi nghe giọng người đàn ông này.
"Tôi chỉ muốn hỏi anh đã ăn sáng, à không ăn trưa chưa!"
"Nếu là mấy chuyện đó không nhất thiết cần cô quan tâm!"
Anh trực tiếp tắt điện thoại. Cô quyết định rồi. Chạy lên lầu thay nhanh bộ quần áo cô cần chìa khóa chạy ra xe đi lên thành phố.
Cô sẽ chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn quyết định nấu ăn để chuộc tội. Nhưng điều cô đau đầu nhất là không biết anh thích ăn gì. Đành phải liều mạng hỏi một người vậy.
"Anh là Phong đúng không? Tôi là Thiên Kì"
"Tôi biết cô. Có chuyện gì sao!" Đúng là chủ nào tớ đấy mà, ăn nói chỉ một hai câu là hỏi thẳng vấn đề. Vậy cô cũng không cần vòng vo tam quốc.
"Lão đại mấy người thích ăn gì!".
"Anh ấy ghét rất nhiều thứ. Không thích đồ quá ngọt, chỉ thích ăn cay. Không thích mấy thứ giá trị mà không có tác dụng, thích thiết thực ấm cúng. Ghét khổ qua, nho xanh, không thích ăn hành.... trời ơi có thể ghi ra một tờ A0 luôn rồi".
"Mà cô hỏi làm gì. Không phải cô đã đắc tội gì với lão đại đó chứ!".
"Bao giờ nói với anh sau. Tôi chỉ muốn nấu vài món để xin lỗi thôi. Nhưng lại không biết anh ấy thích gì!"
"Dạ! Vậy chúc cô may mắn!" Phong vô cùng để ý tới cô gái này. Người khiến chủ tử anh tìn suốt một tháng, bay sang châu Á để định cư.
Trong nhận thức của anh và mọi người thì chắc chắn Thiên Kì sẽ trở thành chủ mẫu của họ chị là chuyện sớm hay muộn thôi.
Thật ra Thẩm Đông Phong ngoài ghét phụ nữ ra thì anh cũng không có gì quá đáng lắm. Một người tuyêt đối trọng chữ tín.
Anh chỉ nói vậy để xem biểu hiện của Diệp Thiên Kì, cô không biết có thật sự quan tâm đến chủ tử nhà anh hay không.
Anh định thông báo cho chủ tử một tiếng nhưng nghĩ đến chuyện hai người đang giận nhau có lẽ như vậy sẽ càng kịch tính hơn.
Gửi một dòng tin nhắn thoại đầy ẩn ý.
"Chủ tử chúc anh hôm nay bữa tối vui vẻ, nhưng đừng vui quá!" Kèm theo hai cái mặt cười ý trêu trọc.
Thẩm Đông Phong đen mặt khi đọc xong tin nhắn. Hôm nay tất cả mọi người đều lên cơn sao.