Khu rừng bốn phía đều rậm rạp vô cùng, ánh sáng luồn qua kẽ lá yếu ớt, mọi thứ trở nên u ám không rõ ràng.
Có những loại côn trùng vô cùng khác lạ lần đầu tiên mà hai người thấy. Thẩm Đông Phong đi trước:
"Đi cẩn thận một chút, chú ý dây rừng"
Các loại động vật đều núp mình trong tán lá màu sắc biến đổi theo thảm thực vật của khu rừng, hòa mình vào thiên nhiên không một động tĩnh.
"Nơi này xem ra cũng không có thứ gì có thể lót dạ!" Diệp Thiên Kì ngước mắt nhìn khắp nơi đâu cũng là những cây đại cổ thụ chạy dài sâu hút vào trong.
"Nấm này nhìn có vẻ có thể ăn được, chắc là sẽ ngon đó!" Thẩm Đông Phong nhổ lên một cây nấm nhìn rất giống nấm hương.
"Cái đó là nấm mặt trăng, ngon thì ngon thật nhưng độc thì cũng độc lắm!"
Diệp Thiên Kì buồn cười nhìn anh.
Hai người tiếp tục đi sâu vào trong. Mải nhìn đường phía trước cô không để ý tới bên cạnh mình.
Bất thình lình lúc đó phía bên bụi cỏ một con rắn hổ mang dài thượt lao tới phí cô.
Quá bất ngờ, mọi chuyện chỉ đến trong tích tắc cô không kịp phản ứng con rắn đã cắn thẳng vào bắp chân cô. Cô theo phản xạ ngã ra phía sau.
Con rắn lè lưỡi uốn mình de dọa. Thì ra hai người đã không may giẫn phải ổ của nó.
Thấy tiếng động Thẩm Đông Phong quay lại thì Diệp Thiên Kì đã bị cắn. Anh dứt khoát dùng dao chém một nhát lìa đầu con rắn.
Máu từ thân rắn chảy nhuộn đỏ hết bãi cỏ, thân con rắn quằn quại.
Thẩm Đông Phong xé toạc ống quần của cô, kéo bắp chân của cô lên dùng miệng hút độc ở vết thương.
Xé tay áo của mình ra buộc phía trên ngăn máu phát tán khắp cơ thể. Các động tác được anh thực hiện một cách lưu loát.
Thẩm Đông Phong cố gắng hút hết nọc độc. Diệp Thiên Kì mặt mày say xẩm đau đớn.
Anh dùng mũi dao rạch cho miệng vết thương rộng ra hút cho tới khi miệng vết thương được hút hết.
Dùng dao bổ đôi đầu con rắn ban nãy anh dùng óc của chính nó đắp vào vết cắn rồi băng bó lại cẩn thận.
Anh đỡ cô ngồi dậy cõng lên vai tìm kiếm một nơi đất bằng thoãng đãng mới đặt cô xuống.
Mặt cô hết xanh rồi lại trắng, nói mê sảng.
"Nước! Khát nước quá!"
Anh tìm xung quanh mình không có chỉ còn một cách cuối cùng. Dù sao cơ thể anh cũng không hề bài xích cô.
Anh cúi người đặt môi mình lên môi cô từ từ tách môi cô ra. Cảm nhận được thứ gì đó ươn ướt đặt lên môi mình Diệp Thiên Kì tưởng mình được cho nước bèn dùng môi mút lấy.
Cô vô thức cắn lấy môi anh như muốn mút hết mật ngọt trong anh.
Khá bất ngờ với phản ứng của cô anh nhanh chóng chiếm lại thế thượng phong cắn mút cô điên cuồng.
Hai chiếc lưỡi điêu luyện quấn lấy nhau dây dưa không dứt. Mãi cho đến khi anh thấy khuôn mặt nhăn nhó khó thở anh mới lưu luyến tách môi mình ra khỏi môi cô.
Anh thật không ngờ cơ thể mình lại có phản ứng giống như đêm ở Trung Quốc lúc đó khi anh ở Might night.
Đã có nhiều khi anh hoài nghi hai người là môt. Nếu có cơ hội anh thật sự muốn biết cô có phải là cô gái đó hay không.
Bỗng lúc đó phía sau khu rừng phát ra tiếng động lớn như tiếng đuổi bắt vậy. Thấp thoáng phía xa hình ảnh hai người nhỏ bé đang bị rượt đuổi bởi một con thú to lớn. Họ đang chạy về phía này.
Thẩm Đông Phong rút súng ra cảnh giác. Càng tới gần anh càng nhận rõ thì ra là Lục Từ cùng Ái Nhã.
Họ bị rượt đuổi bởi một con sói núi to lớn. Nó gầm rú vang dội cả khu rừng.
Lúc này súng của Lục Từ chỉ còn lại một viên đạn anh bảo Ái Nhã chạy trước. Anh cầm chắc súng trong tay ngắm bắn thẳng đầu con thú.
Nó nhảy chồm Lục Từ bắn phát đạn cuối cùng trúng luôn chân trước. Con thú bị đau cũng bớt hung hăng.
Nhưng nó vẫn không chịu buông tha cho hai người đi lượn vòng quanh Lục Từ. Anh cảnh giác rút dao phòng thủ. Lúc con thú chuẩn bị chồm lên lần nữa thì Lục Từ nghe có tiếng súng vang lên.
Viên đạn găm trúng mi tâm con thú. Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi rơi xuống mặt đất giãy chết.
Lục Từ quay lại anh tưởng Ái Nhã đã bắn nhưng cô cũng ngơ ngác không biết gì. Rốt cuộc thì ai đã bắn?
Thấp thoáng trong bãi cỏ lau như có thứ gì đó đang cựa quậy hai người tò mò đi tới. Họ phát hiện ra điều bất ngờ tròn mắt.
"Thẩm Đông Phong/ Diệp Thiên Kì" cả hai thốt lên
"Cuối cùng cũng tìm được hai người rồi!" Ái Nhã vui mừng nhưng ánh mắt rất nhanh thay đổi khi cô thấy vết thương ở chân Thiên Kì.
"Thiên Kì sao cậu ấy lại bị thương" cô hỏi Thẩm Đông Phong.
"Ban nãy anh vào rừng đã bị rắn độc cắn, tuy đã hút độc ra kịp thời nhưng vẫn bị nhiễm vì độc phát tán rất nhanh".
"Vậy chúng ta cần tìm cách tìm chi viện thôi!"
Lục Từ chống nạnh nghĩ ngợi
"Giờ cách duy nhất là đợi quân ta không có cơ hội nào khác. Mà nơi này khắp nơi đều là thú dữ. Trước tiên tìm nơi trú ẩn an toàn trước".
Hai người bắt đầu hướng mắt tới một cái hang gần đó.