Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 16




Lúc nhiệt đọ đang ngày càng tụt xuống âm vô cực thì điện thoại của Thẩm Đông Phong báo có tin nhắn. Anh bật từ sopha ngồi thẳng người dậy. Cô gửi tin nhắn thoại tới cho anh, anh bấm mở ra:

"Người ta mới ngủ dậy còn chưa kịp ăn sáng nữa! Tối qua vì nhớ anh nrrn không ngủ được. Biết hôm nay anh sẽ tới tôi thấy ăn gì cũng không ngon"

Thẩm Đông Phong quên giảm âm lượng khiến tin nhắn thoại đó mọi người đều nghe thấy. Anh đen mặt, lần đầu tiên anh lại mất mặt trước những thuộc hạ thân của mình .

Tin nhắn đó được mở ra đã thu hút mọi ánh nhìn.

Lôi làm rớt miếng táo trong miệng đang cắn dở. Phong vẫn đang trong tư thế hạt dưa được đưa lẻn mà chưa tới miệng. Vân dưng ngay mọi động tác đẩy gọng kính ngước lên.

Phản ứng mạnh nhất là Lục Từ. Anh bật ra tay vẫn cầm con dao như chuẩn bị một cuộc ẩu đả vậy.

"Tại sao lại là giọng Ái Nhã? Cậu đổi ý rồi!"

"Chắc cô ấy cầm điện thoại của Thiên Kì"

Bên sopha Vũ tự lẩm bẩm.

"Thiên Kì nghe thân thiết ghê" Phong nhanh ý bảo Vũ im lặng nhưng anh lại coi Phong như không khí nói tiếp

"Tỉ lệ những người gọi tên một cách thân mật như vậy 70% là yêu nhau, 29 phần trăm là anh em sòng họ và 1% còn lại là bạn bè! Xét theo lẽ thông thường chủ tử của chúng ta đang có 50% của trường hợp đầu không xác định được chính xác điều bản thân họ muốn. Trên thế giới cứ 100% nam giới lại có 70% nhận định sai về trường hợp này!"

"Dừng" Lôi và Phong không thể nào hiểu nổi cậu bạn này.

"Trong đầu cậu thứ gì cũng phải dùng con số để hình dung sao. Quen việc tính toán nên hỏng não rồi à!"

Vân phụ họa

"Ai trả đĩa bay cho cậu ấy về lại hành tinh đi được không?"

"Theo nghiên cứu trong trường hợp các cậu nói não chỉ tăng nếp nhăn và to ra chứ không hỏng não"

Lôi cầm cờ trắng đầu hàng luôn.

"Con cũng ạ ông luôn"

"100 phần nghìn sẽ nói câu đó!"

Hazz tiếng thở dài đồng loạt thở ra. Không nói chuyện của Vũ nữa tiếp tục quay ra xem phản ứng của chủ tử. Trường hợp này rất hiếm gặp giống như hoa bỉ ngạn 1000 năm nở một lần vậy.

Thẩm Đông Phong đảo mắt.

"Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy tôi được con gái nhắn tin bao giờ sao"

Chủ tử à chúng tôi cũng muốn nói là chưa lắm nhưng liệu anh có cắt lưỡi chúng tôi luôn không.

Lúc đó ngoài cửa có tiếng gõ. Một thuộc hạ bước vào:

"Chủ tử chúng ta đã bắt đầu tiến vào địa phận của Thái Bình Dương cách vị trí khoảng 800 nữa. Tàu của họ cách ta 100 hải lí".

"Tiếp tục theo dõi giám sát cho thật kĩ"

"Dạ rõ ạ!"

Lúc đùa là vậy khi có công việc coi bộ tứ đại chấp pháp cũng nghiêm túc lắm. Khuôn mặt đăm chiêu nghe báo cáo.

Nhưng mọi chuyện đã khác khi tên thuộc hạ bước ra khỏi phòng. Họ chụm đầu lại với nhau thì thầm to nhỏ. Phong là người đầu sỏ cho việc này.

"Tớ nói này phu nhân tương lai của chủ tử có lẽ sắp xuất hiện rồi!"

"Cậu nghĩ trái đất hình vuông à. Con người có phải thứ gì có thể đột biến đâu" Lôi ngồi ngây thơ hỏi.

Phong dùng khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng

"Hôm trước tớ vừa gặp chủ tử cậu biết chuyện gì xảy ra không?"

"Ây da" Sao các cậu lại đánh tớ

"Kể nhanh đi bày đặt làm màu"

Phong ngồi thẳng người đặt hai tay lên đùi nghiêm túc.

"Chủ tử nói nếu giờ anh có phu nhân thì sẽ thế nào!"

"Cách"

Thẩm Đông Phong đặt mạnh chiếc cốc thủy tinh xuống bàn tuonhwr chừng như sắp vỡ ra. Tứ đại chấp pháp nhà ta giật nảy mình, không khí như đọng lại

Phong tới thở cũng không giám. Lần này anh chết chắc rồi. Thẩm Đông Phong lạnh giọng.

"Qua đây"

Tám mắt nhìn nhau, vấn đề ở chỗ anh đang gọi ai.

"Haha chủ tử anh đang gọi ai thế!"

"Cậu đấy"

Toang rồi! Thà rằng im lặng là vàng.

Mặt Thẩm Đông Phong ngày càng đen lại, toàn thân tỏa ra sự nguy hiểm chết chóc. Phong tiến đến thất nhược sủng kinh.

Anh nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Giọng anh sắc nhọn như lưỡi dao. Lục Từ ngồi rung đùi thưởng thức li rượu vang hảo hạng. Bỗng Thẩm Đông Phong chỉ vào chiếc cốc nói.

"Đi pha giúp tôi cốc cà phê, không bỏ đường ép luôn bốn li nước khổ qua"

"Dạ!"

Tới khi cầm chiếc cốc đi ra Phong vẫn run run. Anh đưa tay lên trán lau mồ hôi. Lôi, Vân, Vũ ở lại cũng chuồn theo.

"Chủ tử chúng tôi đi giúp cậu ấy!"

Bên phòng pha trà Phong uể oải pha cà phê. Lôi và Vũ phụ một tay ép nước ép khổ qua. Vân tò mò

"Tại sao chủ tử lại cho ép bốn li nước ép khổ qua kinh khủng này chứ!"

Một vệt sáng lóe lên trên đầu họ. Thì ra là dành cho họ. Bốn người nước mắt lưng tròng cầm cốc nước ép lên bịt mũi tu một hơi hết.

"Đắng quá! Lôi không ngừng uống thêm nước trắng.

"Đúng là ếch chết tại mồm mà! Phong ai bảo cậu khởi xướng làm gì chứ!"

"Các cậu cũng có phần phụ họa mà!"

Vân cảm thấy nó trôi xuống dạ dày cô thật chậm chạp. Chảy cả nước mắt.