Thâm Độ Chí Tình

Chương 11




Buổi tối, Trang Duy từ chỗ Quý Sâm trở về nhà mình, đơn giản tắm rửa qua loa xong liền lấy di động ra gọi cho Cố Diễm.

Đầu bên kia reo vài tiếng, Cố Diễm liền nghe máy “Trang Duy?”

“Phải, quấy rầy anh sao?” Trang Duy cũng không muốn làm phiền Cố Diễm nhưng lại không biết chắc lúc nào Cố Diễm mới rảnh rỗi.

“Không có, có chuyện gì?” Âm thanh của Cố Diễm vẫn lạnh nhạt nhưng giọng nói lại có phần ôn nhu.

Trang Duy mím môi, nói “Tôi có hai vé xem phim buổi công chiếu đầu tiên, bảy giờ tối thứ sáu tuần này, muốn hỏi xem anh có thời gian hay không”

Cố Diễm bên kia hơi trầm mặc chừng hai giây mới nói “Gần đây công việc tương đối nhiều, tôi không xác định được có thời gian trống hay không” Cố Diễm cũng không từ chối trực tiếp, chỉ là nói tình huống của mình ra.

“Không sao, nếu anh rảnh thì hãy đến, không được thì thôi. Cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là trước giờ luôn được anh chiếu cố nhưng lại chưa làm gì để cảm ơn, lần này vừa may có hai tấm vé cho nên mới hỏi thử” Thực ra Trang Duy cảm thấy Cố Diễm vốn không thích hợp lắm với những nơi như rạp chiếu phim như thế này, vừa đông đúc lại không quá tự do.

“Không cần khách sáo, đều là chuyện nhỏ” Giọng nói của Cố Diễm ẩn chứa ý cười “Như thế này đi, nếu có thời gian tôi sẽ gọi cho cậu”

“Được” Trang Duy trả lời.

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi”

“Được, ngủ ngon”

“Ngủ ngon”

Cúp điện thoại, Trang Duy tựa bên cửa sổ nhìn màn đêm bên ngoài, tâm tình có chút vui sướng. Cậu biết muốn hẹn gặp Cố Diễm cũng không dễ dàng, Cố Diễm không dùng lý do máy móc từ chối cũng đủ làm cậu vui vẻ.

Tối thứ sáu, Trang Duy sau khi ăn tối bên ngoài liền đi đến rạp chiếu phim. Cả ngày hôm nay cậu đều không nhận được điện thoại của Cố Diễm, nhưng thời gian vẫn còn sớm, không cần phải gấp gáp.

Đây là một bộ phim võ hiệp trong nước sản xuất, từ đạo diễn đến diễn viên đều là người có tiếng tăm cả trong và ngoài nước, cho nên đón nhận được rất nhiều kỳ vọng. Bởi vì đây là buổi chiếu ra mắt nên sẽ có diễn viên trong phim đến tuyên truyền, vì thế xung quanh rạp chiếu phim đã đông nghẹt fan đứng đợi thần tượng của mình.

Trang Duy lần này ra ngoài vô cùng lặng lẽ, quần kaki, mũ bóng chày, một cặp kính gọng đen cùng với khẩu trang. Cậu chỉ đến xem phim, không phải là khách của buổi công chiếu đầu tiên nên cũng không muốn lôi kéo sự chú ý, cướp danh tiếng của người khác, cho nên ăn mặc như thế này là hợp nhất.

Đứng ở một góc trong rạp chiếu phim, Trang Duy thỉnh thoảng nhìn di động chờ cuộc gọi của Cố Diễm. Thời gian chờ đợi dường như đặc biệt kéo dài, mỗi một giây trôi qua đều tràn đầy chờ mong lẫn thất vọng. Trang Duy nhìn bóng mình phản chiếu trên tấm kính, lộ ra một nụ cười tự giễu, tâm trạng như thế này đã bao lâu chưa từng xuất hiện cậu cũng không nhớ rõ nữa, cậu rất không thích cảm giác này, bởi vì hy vọng càng nhiều, thất vọng càng cao.

Trên màn hình điện tử đã hiện thông báo soát vé, fan và người xem cầm vé của mình lục tục đi vào phòng chiếu, phòng chờ cũng đã yên tĩnh hơn không ít. Trang Duy không đi cùng với những người này vào phòng chiếu, cách thời gian bắt đầu chiếu còn một lúc nữa, Trang Duy muốn đợi thêm một chút nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phim bên trong đã sắp bắt đầu, Trang Duy nhìn điện thoại vẫn im lặng nãy giờ, mím môi, cầm vé đi tới chỗ soát vé. Trang Duy tuy đã cố gắng ăn mặc bình thường nhất có thể nhưng khí chất xuất chúng vẫn không cách nào che giấu, nhân viên kiểm vé không khỏi nhìn cậu thêm vài lần, có điều bởi vì ánh sáng mờ ảo nên không nhận ra cậu.

Đi vào phòng chiếu, bên trong đã đầy ắp người xem, trên màn hình đang chiếu tin quảng cáo, Trang Duy đi tới chỗ ngồi của mình, một tấm vé khác là vị trí bên phải, Cố Diễm không đến cho nên để trống. Tấm vé Quý Sâm mua được có vị trí ngay giữa màn hình, tuy Trang Duy có hơi mất tập trung nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn cách ly với bầu không khí hiện tại.

Không lâu sau, các diễn viên tuyên truyền lúc trước cũng đi vào phòng chiếu, ngồi vào hàng ghế đầu tiên, phim điện ảnh chính thức bắt đầu, bên trong phòng chiếu cũng yên tĩnh lại.

Phim này không thể nói là không xuất sắc, từ khung cảnh đến hành động đều vô cùng hoành tráng, trang phục của diễn viên cũng được đặc biệt chú trọng, tình tiết lần lượt nối tiếp nhau khiến người xem vừa khẩn trương căng thẳng lại vừa đau lòng rớt nước mắt. Nhưng Trang Duy lại không bị những điều này hấp dẫn, sự chú ý của cậu đều dồn vào chiếc điện thoại của mình. Cậu biết đến lúc này Cố Diễm sẽ không đến, nhưng lại không thể nói rõ vì cái gì mà trong lòng vẫn không muốn hoàn toàn từ bỏ, thế nhưng điện thoại vẫn im lìm, giống như bị tắt nguồn vậy…

Phim điện ảnh kết thúc trong tiếng vỗ tay rào rào, đèn trong phòng chiếu sáng lên, diễn viên lên bục nói lời cảm ơn sau đó là thời gian nhận phỏng vấn từ các phóng viên cho nên cũng chưa tan sớm như vậy. Nhưng mà Trang Duy cũng không muốn nán lại đây thêm nữa, yên lặng ra khỏi phòng chiếu sau đó đi theo thang máy đi ra ngoài rạp chiếu phim của trung tâm thương mại.

Trang Duy không biết vì sao cảm giác thất vọng của mình lại nặng nề đến vậy, thật ra cậu cũng đã sớm dự đoán Cố Diễm sẽ không đến rồi. Mà lúc ấy Cố Diễm cũng không hứa sẽ đến, lẽ ra cậu nên bình tĩnh mà đối diện với chuyện này mới đúng. Nhưng tâm trạng của cậu vẫn cứ nặng nề, trong lòng có chút mất mát nhưng lại không rõ nguyên do.

Vừa về tới nhà, Trang Duy liền nhận được điện thoại từ Quý Sâm.

Giọng nói Quý Sâm mang theo ý cười vui vẻ “Về nhà rồi?”

“Ừ, vừa về tới” So với Quý Sâm hoạt bát, giọng nói của Trang Duy có phần uể oải hơn.

Nhưng Quý Sâm cũng không phát hiện “Tổng giám đốc Cố có đến không? Hai người có ăn tối chung với nhau không?”

Trong lòng Trang Duy thở dài một tiếng “Anh ta không đến”

Quý Sâm không ngờ là sẽ như vậy, lúng túng không biết phải nói sao, qua chừng mười giây mới lên tiếng “Chắc là do quá bận rộn đi”

“Ừ, chắc là vậy” Trang Duy trả lời.

Quý Sâm vốn là muốn hôm nay Trang Duy gặp mặt Cố Diễm nói chuyện với nhau vài câu, ít nhất cũng có lợi cho Trang Duy sau này gia nhập YC, nhưng không ngờ Cố Diễm căn bản không đến, bận rộn cũng là lý do chính đáng nhưng điều này làm Quý Sâm không khỏi cảm thấy Trang Duy nếu muốn gia nhập YC xem ra cũng không dễ dàng gì mấy.

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, lúc này không có công việc gì, cậu tranh thủ đi mua đồ dùng sinh hoạt trong nhà đi, đến lúc dọn nhà cũng thuận tiện mang vào luôn” Quý Sâm dặn dò. Nếu chưa chắc chắn vào được YC, Quý Sâm cũng phải dành thời gian thử tiếp xúc những công ty khác, liều lĩnh cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

“Ừ, cậu còn bị thương, cũng đi ngủ sớm đi” Trang Duy nhắc nhở Quý Sâm.

Quý Sâm ừ một tiếng, hai người chúc ngủ ngon, sau đó đều ngắt điện thoại.

Trang Duy sau khi tắm xong liền nằm lên giường nhưng lại không ngủ được, trong đầu rối loại nhưng lại không biết vì sao. Sự bình tĩnh dường như đang rời khỏi cậu, mà cậu lại không biết phải làm sao mới có thể tìm trở về…

Sáng hôm sau, Trang Duy hẹn nhà thiết kế lên mạng trao đổi trang trí trong căn hộ, sẵn đó mua thêm chút đồ dùng trong nhà, những thứ này cửa hàng có thể giao tận nhà đúng là thuận tiện hơn rất nhiều.

Trang Duy vừa mới chat xong, điện thoại di động liền reo lên. Trang Duy nhìn màn hình, lại là Trang Dụ gọi đến.

Xoa xoa mi tâm, Trang Duy bấm nút nhận cuộc gọi “Chuyện gì?”

“Gần đây anh xem ra nhàn hạ quá nhỉ” Trang Dụ ở đầu bên kia cười nói “Thế nào? Đại diện phát ngôn cho Vọng Tinh Uyển có đủ cho anh tiêu xài cả đời chưa?”

Quảng cáo Vọng Tinh Uyển tràn ngập khắp cả nước, Trang Dụ hay được cũng là chuyện tất nhiên.

“Chuyện của tôi không cần cậu bận tâm” Thái độ Trang Duy vẫn lạnh nhạt, tâm trạng cậu vốn không tốt, Trang Dụ cứ nhè vào những lúc thế này gọi cho cậu khiến cậu càng thêm phiền.

Trang Dụ khẽ cười “Nói gì thì nói, dù sao thì anh cũng là anh trai tôi mà”

Trang Duy không hề muốn nói chuyện tình thân máu mủ gì với Trang Dụ, giữa bọn họ không có tình thân gì đáng để nói hết, nói nhiều lại thành ra chuyện đáng cười.

“Qua vài ngày nữa là sinh nhật ba, anh còn nhớ không?” Trang Dụ rốt cuộc cũng nói vào trọng tâm.

“Ừ” Việc này cậu sẽ không quên, năm đó khi mẹ vẫn còn sống, sinh nhật ba hằng năm, cả nhà bọn họ đều sẽ ra ngoài ăn mừng, cho dù có làm tiệc sinh nhật mời khách tới dự thì bọn họ cũng sẽ chọn một ngày trống để chúc mừng. Lúc đó Trang Duy cảm thấy đó chính là hạnh phúc, nhưng từ sau khi Lương Sảng mang theo Trang Dụ vào nhà thì “hạnh phúc” đã biến thành trào phúng.

“Mẹ của tôi nói chuyện với ba, hỏi có muốn cho anh về nhà ăn cơm hay không. Ba để tôi hỏi anh xem có thay đổi không, nếu có thì về nhà ăn cơm, nếu chưa thì thôi” Trang Dụ cười nói.

Từ khi Lương Sảng vào nhà, sinh nhật ba cậu mỗi năm đều phải mở tiệc chiêu đãi. Lúc này Lương Sảng nhắc đến cậu chắc chắn không phải muốn để cậu trở về, mà là muốn nhắc nhở ba cậu, cậu là người đồng tính luyến ái, để ba cậu không quên được. Mà cậu cũng không thể vì để ba cậu chấp nhận mà đồng ý kết hôn với một cô gái được. Cho nên Lương Sảng mỗi lần nhắc đến không thể nghi ngờ là muốn làm cho mâu thuẫn giữa cậu và ba ngày càng sâu sắc hơn. Đối với chút mưu kế vụn vặt đó của Lương Sảng, Trang Duy cũng không muốn nghĩ tới. Nhưng chính là mấy kế vặt vãnh này, Trang Dụ thế mà lại học được gần chín phần mười.

“Không có chuyện gì nữa thì cúp máy” Trang Duy cũng không muốn nói thêm câu nào, cũng không cần phải giải thích gì thêm với Trang Dụ nữa.

“Lần nào cũng đều cúp điện thoại trước, đây không phải là thói quen tốt đâu đấy” Tiếng cười của Trang Dụ càng rõ, hình như Trang Duy càng không vui thì Trang Dụ lại càng có hứng thú “Tôi đã bắt đầu đến công ty làm việc, người trong công ty đều gọi tôi là “cậu Trang”, phỏng chừng bọn họ đã quên anh là cậu cả rồi, còn tưởng rằng chỉ có mình tôi đấy”

Ánh mắt Trang Duy lạnh lẽo, khi mẹ còn sống không chỉ một lần nói với cậu mọi thứ của nhà họ Trang đều là của cậu. Nhưng bây giờ những thứ này lại thành ra của Trang Dụ. Cậu không ham muốn công ty của ba, nhưng ít ra cũng nên đối xử công bằng với cậu, nếu cậu không đủ năng lực không cách nào thừa kế công ty, cậu cũng chấp nhận, nhưng chỉ vì cậu thích đàn ông, ba liền để cho Trang Dụ thừa kế gia nghiệp, đối với cậu mà nói là không công bằng. Nhưng cho dù trong lòng không phục nhưng cậu cũng không có cách nào khác, công ty là của ba, cậu không có quyền lên tiếng.

“Sao lại im ru thế?” Thấy Trang Duy vẫn yên lặng, Trang Dụ hỏi.

“Tôi rất bận, không có chuyện quan trọng thì cúp máy đi” Nói xong, Trang Duy cũng không để ý xem Trang Dụ có muốn nói thêm gì nữa hay không, trực tiếp ngắt điện thoại.

Trong căn phòng yên tĩnh làm tâm trạng Trang Duy có phần bình tĩnh hơn một chút, thoải mái nằm phịch trên giường, Trang Duy nhìn trần nhà, tiệc sinh nhật của ba cậu sẽ không tham dự, có Lương Sảng ở đó chỉ có thể gợi lên mâu thuẫn của ba và cậu, đến lúc đó sắc mặt ai cũng sẽ khó coi. Nhưng quà lễ đều phải chuẩn bị sẵn, đây là giáo dưỡng không thể quên. Thực ra cú điện thoại này của Trang Dụ mặc dù làm cậu có hơi không vui nhưng cũng không phải là nguyên do làm tâm trạng cậu xấu đi, cậu biết, tâm trạng cậu buồn bực là bởi vì ngày hôm qua Cố Diễm không đến, hơn nữa tới lúc này vẫn không có chút tin tức nào.

Khẽ cười tự giễu, Trang Duy ngồi dậy, sự kiêu ngạo của cậu làm cậu rất không thích bản thân mình như lúc này. Cố Diễm có công việc của Cố Diễm, cậu có cuộc sống của cậu, bọn họ vốn không nên gặp nhau, cậu muốn cảm ơn Cố Diễm là một chuyện, vì chuyện này mà tâm trạng xuất hiện cảm giác tiêu cực lại là một chuyện khác. Cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại mới là chuyện cậu cần làm nhất lúc này.