Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 63




Khuê phòng yên tĩnh, Liễu Cầm và Liễu Sắt không biết đã chạy đi đâu mà không hầu hạ trong phòng. Lư đồng bốn chân hương khói nghi ngút, chóp mũi khẽ ngửi, là hương thanh mai lạnh giá thấm đẫm tuyết mùa đông.

Trì Hành quay đầu lại nhìn về phía cửa, vô cớ sinh ra cảm giác kích thích "trộm hương trộm ngọc", túi giấy dầu còn ấm trong ngực bị đặt lên bàn trà gần đó, nàng bước tới gần.

Mèo con đi đường không phát ra tiếng, Tiểu tướng quân đi những bước này còn uyển chuyển nhẹ nhàng hơn mèo con.

Trong phòng ấm áp, ngoài trời mưa phùn, đi được nửa đường mới nhận ra quần áo ẩm ướt, sợ sẽ làm ướt người của Uyển Uyển, nàng suy nghĩ trong chốc lát, tay đặt lên đai ngọc ở eo.

Cởi đai ngọc ra, tay chân nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc áo bào trắng như ánh trăng có thêu mây ở ngoài...

Liễu Cầm vừa tới cửa, khi nhìn thấy cảnh này đã không kìm được mà thốt lên, Liễu Sắt ở phía sau kịp thời che miệng nàng lại.

Hai tỷ muội lôi lôi kéo kéo, rời đi.

Thường ngày, tiếng động như vậy đã sớm khiến Trì Hành cảnh giác, nhưng lần này nàng lại làm như không nghe thấy.

Ném áo bào xuống đất, nàng cúi đầu nhìn đế giày lấm bùn, sợ làm bẩn khuê phòng của Thanh Hòa tỷ tỷ, ngay cả giày của nàng cũng được xếp ngay ngắn. Chân mang vớ, Trì Hành bước đi cho đến khi đặt chân lên chiếc thảm len mềm mại ấm áp.

Sao lại ngủ ngon như vậy chứ?

Nụ cười rạng rỡ hiện trên đôi mắt sáng ngời, nàng từ từ ngồi thụp xuống, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ như phù dung mùa xuân của Thẩm cô nương đang say giấc nồng.

Trì tiểu tướng quân vốn luôn yêu thích mỹ nhân, xưa nay đã thích mỹ sắc, thấy mỹ nhân lòng không thể kiềm chế mà rung động, dưới chân như cắm rễ kéo cũng kéo không ra.

Nhiều năm quen biết, nàng đã thấy nhiều bộ dáng lúc tỉnh táo của Uyển Uyển. Khi tỉnh táo, Uyển Uyển lúc đoan trang lúc dịu dàng, lúc yếu đuối lúc kiên cường, đủ loại thần thái đều khác với sự yên tĩnh hiện tại.

Hiện tại Uyển Uyển đang ngủ, mặt mày lộ ra vẻ ngây thơ yếu đuối, thỉnh thoảng khi gặp ác mộng còn mím chặt môi.

Uyển Uyển trời sinh thích sạch sẽ, nếu trong phòng đã được đắp thảm chống lạnh thì nàng rất ít khi đi ủng.

Nàng thong thả ngắm nhìn đôi chân ngọc ngà được bao bọc kín kẽ trong đôi vớ trắng dưới tà váy mỹ nhân, nhất thời bị cuốn hút đến không thể rời mắt.

Không cần nhìn Trì Hành cũng đoán được ngón chân của nàng đang cong lên.

Mặc dù trong khuê phòng tháng ba vẫn còn đốt lò sưởi ngầm, nhưng thói quen sợ lạnh từ khi sinh ra đã khắc sâu vào cốt tủy.

Uyển Uyển sẽ không cho phép mình rụt vai khom lưng, vì như vậy không đẹp.

Đây là một người mà ngay cả khi ngủ cũng chỉ chịu thể hiện tâm thái tiểu nữ nhi bằng cách co rúc ngón chân.

Đôi khi khuôn phép, đôi khi ngang ngược, một cá thể mâu thuẫn nhưng lại tốt đẹp.

Lột bỏ vẻ cao quý ưu nhã do gia thế ban tặng, lúc này thiếu nữ trở nên vô cùng chân thật. Lông mày cong cong khẽ nhíu lại lộ ra nỗi buồn man mác, Trì Hành nhìn xuống, quả nhiên thấy thoại bản được đóng bìa tinh xảo trong tay nàng.

Lại vì "tiểu đáng thương" nào trong thoại bản mà bi thương sầu cảm đây?

Nàng hơi ghen tị rồi đấy.

Đứng dậy, thử dùng chân khều nhẹ vào chân nàng. Sau khi chạm vào không thấy động tĩnh gì, bèn lấy hết can đảm áp lòng bàn chân lên mu bàn chân nàng.

Chơi mấy lần mà không thấy thú vị, nàng đi loanh quanh trong phòng. Chẳng mấy chốc, trên tay nàng đã xuất hiện một cây bút lông nhỏ, đầu bút lướt nhẹ trên lòng bàn tay, gây cảm giác ngứa ngáy.

Cây bút lông dày dặn hút mực, cổ tay Trì Hành vững vàng, nửa quỳ bên chân nàng.

Ngón trỏ của Thanh Hòa hơi run, nhưng hơi thở vẫn ổn định.

Những thủ đoạn chọc ghẹo người khác đã lướt qua tâm trí không biết bao nhiêu lần trong đầu Tiểu tướng quân, nàng quyết định vẽ ba sợi râu mèo lên khuôn mặt nhỏ trắng sứ của thanh mai. Với ý định xấu xa là vẽ xong liền bỏ chạy, nàng nghiêng người về phía trước, tập trung.

Đầu bút sắp chạm đến khuôn mặt nàng ấy, nàng cau mày, trong lòng nảy sinh đôi chút không nỡ. Giữa lúc do dự, nàng nhìn thấy đôi môi đang thoa son của nàng ấy, bỗng dưng nhớ lại nụ hôn nhẹ nhàng của Uyển Uyển vào đêm giao thừa.

Tiểu tướng quân nóng lòng muốn thử, cổ tay khẽ xoay, bút lông được đặt trở lại giá bút trên chiếc bàn nhỏ.

Hôn một cái có sao đâu nhỉ?

Dù sao Uyển Uyển cũng ngủ rồi, hoàn toàn không biết mình đã làm gì.

Nhưng lén lút nếm thử son môi của Uyển Uyển hình như hơi quá đáng?

Có hai nhân vật đang đấu tranh trong đầu Trì Hành, một người nói "Môi của Uyển Uyển trông mềm quá, ta muốn hôn tỷ ấy một cái. Chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, chắc tỷ ấy sẽ không đánh chết ta đâu", người kia thì lại nói "Sao ngươi lại nghĩ đến việc ăn hiếp Uyển Uyển chứ?"

Tiểu hỗn đản – A Trì sờ sờ đầu, không phục: Ta cũng che chở cho tỷ ấy không ít lần.

Hừ! Ai bảo vệ ai? Nếu đêm ấy trong hang động Uyển Uyển không ra tay, ngươi đã phơi thây ở đó từ lâu rồi!

Nàng cau mày: Ta với tỷ ấy đều là nữ tử, chúng ta là những người đã từng tắm chung một cái bể lớn, vô cùng thân thiết! Tương thân tương ái thì cảm tình sẽ càng sâu sắc hơn, nữ nhi lang nào cũng vậy mà phải không?

Tật háo sắc của ngươi không bỏ được mà!

Trì Hành che lại cái đầu sắp nổ tung của mình, "nàng" ngang ngược kia thẹn quá thành giận đá bay bản thể chính trực của mình, miễn cưỡng chiếm thế thượng phong.

Sắc đẹp có thể mê hoặc lòng người.

Uyển Uyển cũng không biết làm sao mà lớn lên, lông mày, mắt, mũi, môi đều phù hợp với thẩm mỹ của nàng.

Nàng chưa bao giờ nếm thử son môi của những cô nương khác, hôm nay không hiểu sao lại muốn thử son của Uyển Uyển.

Trong lúc nhất thời cũng không cảm thấy đều là cô nương gia, tại sao lại chấp nhất với việc nếm son môi của người khác như vậy?

Nàng tiến lại gần, cẩn thận nuốt nước bọt, chóp mũi phảng phất mùi hương lạnh lẽo quen thuộc. Nàng nghĩ: Bất kể nam hay nữ, ai nhìn vào vẻ đẹp như thế này mà không muốn âu yếm?

Móng vuốt mèo khẽ cào vào tim, Trì Hành dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần cằm non mềm, cúi người xuống...

Thoại bản từ trong tay thiếu nữ rơi xuống tấm thảm dày.

Một bàn tay ngọc run rẩy nhưng kiên định đặt trên ngực Tiểu tướng quân.

"A Trì..."

Thanh Hòa nhắm chặt hai mắt, môi khẽ hé mở, hương thơm thanh nhã như hoa lan lướt qua đôi môi của Trì Hành đang ở rất gần.

Thân thể nàng cứng ngắc, chân tay luống cuống: "Ta, ta, ta chỉ muốn nếm thử..."

"Ừm......"

"Uyển Uyển...Tỷ không tức giận đấy chứ?"

Trì Hành không đoán được suy nghĩ của nàng ấy, hơi thở ấm áp của Uyển Uyển phả vào mặt nàng, nàng không nỡ rời đi.

Nàng rất thích cảm giác thân mật này.

Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ hôn hai người, một người là nương, một người là Uyển Uyển.

Hôn Uyển Uyển khác với hôn nương.

Ví dụ như bây giờ nàng không muốn nếm son môi của nàng ấy nữa.


Nàng muốn cắn nàng ấy.

Chóp mũi chạm vào nhau, miệng nàng khô khốc: "...Tỷ có để ta cắn không?"

Thân thể mềm mại của Thanh Hòa run lên, bàn tay để trên ngực nàng bỗng nhiên dùng sức đẩy ra.

Trì Hành không kịp phòng bị, bất ngờ bị đẩy ra xa hai bước.

Cũng chính hai bước này, nàng bỗng chốc nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Uyển còn rạng rỡ hơn cả hoa đào. Gương mặt ửng hồng, đôi mắt mờ mịt như làn nước Giang Nam, ướt át, lấp lánh, đẹp đến chết người.

Trong lòng nàng nóng bừng, lại thấy đôi môi mà nàng thèm thuồng bấy lâu nay, lăn lộn nửa ngày vẫn chưa được nếm thử bị răng ngọc của Uyển Uyển khẽ cắn, phần thịt mềm lõm xuống. Tức thì, một tia sáng trắng lóe lên trong tâm trí Trì Hành, như lưỡi kiếm sắc bén chém đôi sự mông lung ngây thơ của tuổi trẻ.

Đối mặt với ánh mắt phức tạp muốn nói lại thôi của thanh mai, Trì Hành mất hồn, xoay người loạng choạng chạy ra khỏi cửa!

"Công tử? Công tử!"

Mặc kệ gã sai vặt đang cầm dù ở phía sau có la hét đến cỡ nào, nàng cũng không dừng lại.

Trong phòng, bầu không khí kiều diễm mới vừa rồi còn chưa tiêu tán, ngoài cửa bỗng nhiên đổ mưa to.

Thanh Hòa sững sờ một lúc rồi nói: "Đi, mang cho nàng ấy một bộ quần áo, trời mưa lớn thế này..."

Liễu Sắt cầm lấy quần áo mới tinh được tiểu thư đưa cho, lao ra khỏi cửa!

Liễu Cầm không dám lên tiếng, cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Huân hương đã lạnh, Thanh Hòa ngồi tựa lưng vào giường nhỏ, thần sắc mơ hồ, sau một lúc lâu mới lấy tay che mặt, mặt nóng bừng.

Nàng phải suy nghĩ lại.

Suy nghĩ thật kỹ.

Tiếp theo nàng nên dùng thái độ như thế nào để dẫn dắt A Trì từng bước vào rơi lưới tình mà nàng đã dệt nên.

Mưa xuân với tốc độ nhanh chóng đã quét sạch dấu chân qua lại trên đường phố.

Dưới màn mưa mát lạnh, Trì Hành chật vật bay đi.

Liễu Sắt dù cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp nàng, hiển nhiên về kỹ thuật khinh công thì Tiểu tướng quân vẫn hơn hẳn một bậc.

Trì Hành không dám dừng lại, trong nháy mắt đã bay đến vùng ngoại ô của Thịnh Kinh. Trong đầu vẫn là ánh mắt của Uyển Uyển lúc nàng ấy mở mắt.

Cái nhìn đó...

Cái nhìn đó!

"Ta thực sự điên rồi..."

Tiểu tướng quân tuấn tú rạng ngời bị mưa xuân xối ướt như gà rớt vào nồi canh, vừa về đến phủ, Trì phu nhân đã dẫn theo nha hoàn hùng hổ xông đến, thấy nàng thì sững sờ một lúc, rồi đau lòng đến mức muốn đánh người: "Phát điên rồi à, không có việc gì mà chạy lung tung? Quần áo xộc xệch, giày dép cũng không mang..."

Tiểu tướng quân bị mắng vẫn không hé răng, Trì phu nhân nhận thấy có gì đó không ổn, vội vàng khoác áo ngoài cho nàng, sai người báo cho người ở biệt uyển Tú Xuân rồi dắt nữ nhi đi về phía Minh Quang Viện, vừa đi vừa hỏi: "Có chuyện gì vậy? Con bỗng dưng chạy đi, Thanh Hòa đã phái người tìm đến tận nhà rồi."

Nghe đến hai chữ "Thanh Hòa", sắc mặt Trì Hành tái nhợt, ủ rũ cúi đầu: "Nương ơi, con không phải người tốt..."

"..."

Gì đây?


Ném nữ nhi không khiến người ta bớt lo vào bồn tắm, Trì phu nhân ngồi trên ghế nhìn thân hình nhỏ nhắn trần trụi của nàng, vẻ mặt nghi hoặc: "Sao con không phải là người tốt?"

Trì Hành mím môi không trả lời, nghiêng người qua một bên, ngâm mình trong bồn tắm.

"Nhãi ranh! Dám đùa giỡn với nương con à?"

Trì Hành thở dài bất lực, nghiêm túc nói: "Nương, con đã lớn rồi, cũng phải có bí mật nhỏ của riêng mình chứ."

Trì phu nhân tức giận, trừng mắt nhìn nàng: "Con thì hay rồi."

Đứng dậy rời đi.

Trì Hành đứng trong cơn mưa lớn rất lâu mới chấp nhận được sự thật rằng mình không phải là người tốt. Nếu thực sự là một người tốt, sao có thể muốn làm chuyện như vậy với Uyển Uyển?

Nàng dựa lưng vào ngọc, nước chảy xuống mặt, ngang cằm: "Hiểu rõ bản chất con người, hóa ra đây chính là 'bản năng', dục vọng từ trong sâu thẳm lòng người có thể san bằng núi sông, cũng có thể khiến con người mất đi lý trí trong chốc lát.

Ta thấy Uyển Uyển xinh đẹp nên muốn làm chuyện vô liêm sỉ với tỷ ấy, có phải tỷ ấy đã nhận ra rồi nên mới đẩy ta ra hay không?"

Nàng tự trách bản thân, cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa. Đối với ai mà không được, lại cố tính đối với Uyển Uyển...

Tiểu tướng quân lao đầu xuống nước.

A a a a a a!

***

"Nàng về rồi à?"

"Về rồi ạ, sắc mặt trông không được tốt lắm."

"Ừ, đi xuống nghỉ ngơi đi."

"Dạ."

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình Thanh Hòa.

Nằm trên chiếc giường nhỏ đã nghỉ ngơi vào ban ngày, không hiểu sao nàng lại mỉm cười với tâm trạng vui vẻ.

Nhắm mắt lại, nhớ đến sự bẽn lẽn của A Trì trước đó, trái tim lại đánh trống reo hò.

Nàng lặng lẽ vùi mặt vào gối mềm, tiếng cười tràn ra từ cổ họng, trong trẻo dễ nghe, vành tai đỏ bừng.

Tuổi trẻ động tình thực sự khiến người ta xấu hổ bực bội, giống như một chú chim sẻ bay đến, nhẹ nhàng mổ vào lòng bàn tay ngươi rồi vỗ cánh bay đi, có thể nhìn thấy nhưng không thể bắt được, khiến ngươi tức giận đến mức chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

Dậm chân xong rồi, không bao lâu sau lại nhón chân ngẩng cổ, ngóng trông nó tới.

Ngóng trông nó tới, cho dù có mổ ngươi thêm lần nữa cũng được.

***

Bình minh, Trì Hành ngủ một giấc tỉnh dậy, ôm chăn thở ngắn than dài.

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh không biết tại sao nàng lại thở dài.

Trời đã sáng, hiếm thấy Tam công tử không đến sân tập võ, trong lòng Xuân Tê kinh ngạc.

Từ khi Tam công tử đính hôn với Thẩm cô nương, nàng rất hiếm khi chủ động đến gần công tử, lần này không nhịn nổi nữa, nàng mềm giọng nói: "Công tử có tâm sự sao?"

"Có."

"Có thể nói với nô tì không?"

Trì Hành ôm chặt chăn trên chiếc giường lớn, vặn vẹo nó thành cái bánh quai chèo. Vùi mặt vào trong chăn gấm, giọng nàng nghèn nghẹn: "Không cần..."

Giọng điệu làm nũng của nàng làm cho tai Xuân Tê ngứa ngáy, không kiềm chế được mà tiến đến gần mép giường: "Công tử..."

Tiểu tướng quân ngẩng đầu lên, thấy mặt nàng ta đỏ ửng như mây hồng, đầu gối áp sát vào mép giường, ánh mắt nhìn về phía nàng say mê, trong lòng nàng chợt vang lên hồi chuông báo động.

Nụ hôn không thành ngày hôm qua đã giúp nàng nhìn ra sắc dục trong nội tâm mình, bây giờ nàng đã biết về ham muốn, sao dám tùy tiện để người khác đến gần mình?

Sắc mặt nàng trầm xuống: "Đi ra ngoài!"

Một tiếng quát lạnh lùng, Xuân Tê đột nhiên tỉnh lại, xấu hổ đến cùng cực, hai chân mềm nhũn bước ra khỏi cửa.

Trì Hành lại vùi khuôn mặt nhỏ vào trong chăn gấm, trong miệng lẩm bẩm rầm rì gì đó.

"Phiền quá đi à!" Nàng ngước mặt lên thở dài.

Rốt cuộc nên đối mặt với Uyển Uyển như thế nào đây?

Sáng sớm không thấy mặt "tiểu áo bông" luôn khiến người ta lo lắng kia, Trì phu nhân không yên tâm chạy tới, lại thấy bọn nha hoàn đang canh cửa, nàng hỏi: "Công tử tỉnh rồi à?"

"Hồi phu nhân, công tử đã tỉnh từ nửa canh giờ trước."

Đã tỉnh nửa canh giờ rồi, sao còn chưa ra khỏi phòng?

"A Hành?" Nàng cất cao giọng.

"Không có ở đây!"

Thanh âm xuyên qua một cánh cửa, Trì phu nhân nghẹn họng: Không có ở đây? Này là tiểu áo bông gì chứ? Chỉ biết chọc tức nàng!

Tiếng bước chân đi xa, Trì Hành rên rỉ hai tiếng, không màng hình tượng mà nằm xuống giường lớn: "Lỡ như Uyển Uyển hỏi ta tại sao muốn hôn tỷ ấy thì sao? Ây da, ta không nên chạy, thà giả ngu còn hơn trực tiếp chạy đi."

Nàng mặt nhăn mày nhó, mái tóc đẹp đẽ bị nàng xoa đến rối tung.

Mặt trời lên cao, Trì phu nhân lại chạy tới, giơ tay gõ cửa: "A Hành, dậy đi."

"Hôm nay con không muốn ra ngoài..."

"Thanh Hòa tỷ tỷ của con tới rồi!"

Tiểu tướng quân tung người bật dậy như cá chép vượt ao, đi chân trần xuống đất mở cửa phòng, vẻ mặt đáng thương nói: "Nương ơi, có thể nói con không có ở đây không?"

"Không có ở đây à?"

Giọng nói dịu dàng của thiếu nữ vang lên từ phía sau Trì phu nhân, Trì Hành hí dài một tiếng.

Đầu rụt lại, rầm! Cửa bị đóng sập!

"..."

...................................Tác giả có lời muốn nói: Tóm tắt chương này: [Vốn là muốn hôn nàng, lại phát hiện mình là cầm thú], [đối mặt với tình huống cực kỳ xấu hổ về sự thức tỉnh tình dục với thanh mai], [ta nói ta không có ở đây]