Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 43: Kinh diễm vui mừng




Dựa theo thánh ý, cuộc thi tỷ võ chiêu thân cho Thẩm gia dự kiến ​​diễn ra vào giữa tháng Mười một. Bây giờ mới là tháng Chín, ở giữa có một khoảng trống lớn là để cho những người tham gia chuẩn bị.

Trong Ngự thư phòng, vị hoàng đế văn nhược nho nhã lại trêu chọc con chim nhốt trong lồng vàng: "Ngươi nói xem, trẫm hạ thánh chỉ này, Thẩm đại tướng quân sẽ không trách tội trẫm chứ?"

Đại giám hầu hạ bên cạnh nở nụ cười nịnh nọt, hệt như mười năm qua chưa từng thay đổi: "Sao có thể chứ? Bệ hạ là thiên tử, sấm sét hay mưa móc [1] đều là ân huệ của trời, Bệ hạ chỉ đang lo lắng cho Thẩm cô nương thôi.

[1]: (Từ cũ, Văn chương) mưa và sương; dùng để ví ân huệ trên ban xuống (Theo Tratu Soha).

Nàng là nữ tử mà lại đi tư bôn với người ta, chuyện như vậy truyền ra ngoài thì hôn sự tất nhiên sẽ khó mà sắp xếp được.

Bệ hạ lẽ ra có thể trực tiếp ban hôn, nhưng người lại chọn phương án thỏa hiệp, cho Đại tướng quân đủ mặt mũi, hắn phải tạ ơn mới đúng. Hơn nữa thi đấu chiêu thân, người không có bản lĩnh sao có thể làm con rể Thẩm gia được?"

Triệu Tiềm lơ đễnh trêu chọc con chim, không biết có nghe rõ hay không, một lúc sau, trêu chọc đến khi không còn hứng thú gì nữa mới cười nói: "Ngươi biết nói chuyện đấy."

"Sự thật là như thế, nô tài không dám nói bậy."

"Hay cho một câu không dám nói bậy, nếu tất cả thần tử trong triều đều trung thành như ngươi thì nào còn đến lượt trẫm phải lo lắng? Trẫm đã cho Thẩm Duyên Ân thể diện, nhưng thể diện này không phải cho không."

Đại giám không dám nói gì.

Lúc nên nói thì nói như suối chảy, lúc không nên nói thì im lặng như ve sầu mùa đông, đây là điểm mà Bệ hạ hài lòng nhất ở hắn.

Triệu Tiềm quả nhiên rất hài lòng, lại hỏi: "Trẫm đã cho Thẩm Duyên Ân thể diện, lại bác bỏ mặt mũi của Trì Diễn, hắn sẽ nghĩ thế nào?"

"Trụ Quốc đại tướng quân đương nhiên cũng phải tạ ơn."

Đại giám trầm ngâm nói: "Đây là tỷ võ chiêu thân, nếu Trì tam công tử có ý với Thẩm cô nương thì có thể lên đài thi đấu, người có năng lực sẽ có được vợ đẹp.

Trì gia là gia tộc võ tướng đứng đầu của triều ta, thánh chỉ này của Bệ hạ quang minh chính đại, không lừa dối ai. Nếu Trì gia thất bại trong lĩnh vực võ học mà họ luôn tự hào, đó là họ tự vả mặt mình, không liên quan đến Bệ hạ."

"Đúng vậy, nếu như thua cuộc, không thể trở thành con rể Thẩm gia, hai phủ không thể liên hôn, liên quan gì đến trẫm?"

Tâm trạng của Triều Tiềm vui vẻ: "Nếu ai cũng biết quan tâm đến thánh ý như ngươi, trẫm sẽ không lo lắng đến mất ăn mất ngủ."

"Bệ hạ nhân từ."

Đúng vậy.

Trẫm quá nhân từ.

Nếu cứ tiếp tục nhân từ, ngay cả ngai vàng cũng khó mà giữ được.

Ánh mắt y chợt tối sầm: "Nói với Lan Tiện Chi, điều hắn yêu cầu ta đã thực hiện. Nếu làm không tốt thì không cần sống nữa."

"Dạ."

Ấu tử mà Trì Diễn yêu thương nhất chết trên võ đài chiêu thân, nỗi đau mất con vẫn còn đó, hai nhà Trì Thẩm mãi mãi không thể liên minh được nữa.

Giết không được Trì Hành, chỉ cần chiến thắng cuộc thi chiêu thân cũng được, Lan Tiện Chi trở thành con rể Thẩm gia, tâm của Thẩm Duyên Ân còn nghiêng về đâu được nữa?

Trong hai phủ, mượn sức một bên, đàn áp một bên, là biện pháp hiệu quả nhất mà hắn nghĩ ra cho đến nay.

Thẩm Duyên Ân ngoài mặt không biểu hiện ra, nhưng trong lòng lại cực kỳ quan tâm đến đích nữ này.

Làm quân thần nhiều năm, so với Trì Diễn trong thô lỗ có tinh tế, thông minh mà hay giả ngu, điều duy nhất mà hắn nhìn thấu được ở Thẩm Duyên Ân là tình cảm của hắn dành cho Tạ Chiết Mi.

Thẩm Duyên Ân lạnh lùng, kiêu ngạo và lầm lì hơn Trì Diễn, nhưng lòng trung thành của Thẩm Duyên Ân lại hơn xa Trì Diễn. Dù là con hổ dữ tợn, chỉ cần có lòng trung thì một ngày nào đó cũng sẽ được thuần hóa thành con mèo ngoan ngoãn.

Triệu Tiềm hít sâu một hơi Long Diên Hương từ lư hương, vẫy tay, Đại giám dẫn đầu cung nhân lần lượt lui ra.

Ngự thư phòng lâm vào trạng thái im lặng kỳ lạ, vị vua của một nước mệt mỏi yếu ớt dựa vào ngai vàng: "Đạo trưởng, vẫn chưa tìm thấy sao? Trẫm không thể chờ lâu hơn nữa."

"Nhanh thôi."

***

Phủ Lan Thiếu sư.

Khẩu dụ của Bệ hạ được truyền đến tai vị sủng thần mới không sai một chữ, Lan Tiện Chi trịnh trọng đáp lời: "Mong công công chuyển lời, Tiện Chi nhất định không phụ lòng tin."

Thái giám vung phất trần, giọng the thé nói: "Đại nhân, nhất định phải tận tâm."

Là thịnh vượng muôn đời hay là suy tàn, tất cả đều phụ thuộc vào lần này.

Tiễn người trong cung đi, Lan phu nhân ngồi đó ôm trăm mối lo âu.

Nàng không hiểu, tại sao nhi tử lại hồ đồ nhất quyết muốn cưới ma ốm kia làm vợ.

Bỏ nhà theo trai nửa năm, ròng rã nửa năm pha trộn với nhi tử Trì gia, không biết thân thể có còn trong sạch hay không. Còn chưa nói đến cưới về nhà, con cái cũng không sinh được, nói thô tục một chút thì có khác gì con gà không biết đẻ trứng? Cưới nàng ta về, chỉ tổ làm bại hoại gia phong của Lan gia.

Tháng trước nhi tử may mắn được Bệ hạ coi trọng, nàng vừa mừng vừa lo, trong lòng bất an: "Tiện nhi..."

"Mẹ đừng nói thêm gì nữa. Thánh chỉ đã ban xuống, ý chỉ của thánh thượng là như vậy, nhi tử chỉ có thể tiến lên, không thể lùi bước."

Lan Tiện Chi quay sang bàn bạc với phụ thân về chuyện tỷ võ chiêu thân.

Không thuyết phục được hắn, Lan phu nhân đau đầu, được nha hoàn dìu trở về phòng.

"Hài nhi luyện võ nhiều năm, hiếm khi để lộ trước mặt người khác, lần này có thể sử dụng, có lẽ là ý trời. Đầu của tiểu tử Trì gia, con nhất định phải lấy được. Tối nay con sẽ đi thăm dò trước xem võ công của hắn cao thấp thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

Người trẻ tuổi nói đến việc bày mưu tính kế rất hăng hái. Trong lòng Lan đại nhân hiểu rõ việc này không thể trái ý, chuyện đã đến nước này, đã không còn đơn giản chỉ là chuyện cưới vợ.

Liên quan đến tiền đồ, liên quan đến thánh sủng, lùi một vạn bước, nếu có thể kết thông gia với Thẩm gia, chẳng những Bệ hạ hài lòng mà đối với Lan gia chỉ có lợi chứ không có hại.

"Có nắm chắc không?"

Lan Tiện Chi kiêu ngạo nhướng mày: "Cha yên tâm, cho dù Trì Hành có là thiên tài võ học đi nữa thì hắn mới bao nhiêu tuổi? Học võ được mấy năm? Lần này Bệ hạ ủng hộ chúng ta, thiên thời địa lợi nhân hòa, chúng ta chiếm hết cả ba ưu thế, cứ như vậy, con không tin là sẽ thua."

Có lòng tin là chuyện tốt, Lan đại nhân vuốt râu, nói: "Không được chủ quan."

"Hài nhi hiểu rõ."

***

"Nương yên tâm, hài nhi nào phải là người không hiểu chuyện? Lan Tiện Chi kia con chưa từng để vào mắt, tỷ võ chiêu thân thì tỷ võ chiêu thân thôi. Thánh chỉ thì sao? Oan gia ngõ hẹp, ai có đao sắc hơn thì đương nhiên nghe theo người đó."

Trì Hành bị mẹ ruột lải nhải đến mức tai sắp mọc kén: "Mấy ngày này con nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ, cho dù không phải vì con, không phải vì danh dự tướng môn của Trì gia mà là vì Uyển Uyển, con cũng phải đánh bại tất cả mọi người."

"Đánh bại tất cả mọi người?" Trì phu nhân tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống: "Đi ra ngoài một chuyến, trở về đã bản lĩnh như vậy rồi sao?"

"Ấy, con đâu dám nói chính mình bản lĩnh. Miễn cưỡng xem như không hủy hoại uy danh của Trì gia thôi."

Trì Hành ôm cổ mẫu thân, ngọt ngào nói: "Nương, nửa năm không gặp, sao người lại xinh đẹp hơn rồi?"

"Lại ba hoa!"

"Đâu phải ba hoa, con mới vừa về nhà gặp người đã suýt không nhận ra, còn tưởng tiên nữ nào ở trên trời giáng trần, đợi con nhìn kỹ lại, ôi chao, đây không phải là mẹ hiền yêu quý nhất của con đó sao!

Nương ơi, hài nhi ở ngoài nhớ người lắm, thỉnh thoảng con lại mơ được về nhà ăn bánh nướng người làm. Người tạm tha cho tai của con đi, nó không muốn sớm bị lời người lải nhải làm cho điếc đâu, nó còn muốn nghe lời dạy dỗ khuôn vàng thước ngọc của người mỗi ngày nữa đó."

Nói cho cùng thì đây là nữ nhi, không phải nhi tử, nữ nhi là áo bông nhỏ, phải chiều chuộng. Trì phu nhân chịu không nổi nhất là lúc nàng làm nũng, chỉ cần nghe nàng mềm giọng nói, mắt cong cong bày tỏ nhớ nhà nhớ người thân, trong lòng đều mềm nhũn.

"Đi một lần nửa năm, con còn biết nhớ nhà à?"

"Này không phải là vì con sợ về sớm sẽ bị cha đánh gãy chân sao?"

Hai mắt nàng sáng lên: "Nương có để ý không? Lần này con về cha còn biết đánh con nhẹ tay đấy, không dùng sức tí nào cả!"

"Còn không phải vì sợ đánh hư con à." Trì phu nhân nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ gầy gò của nàng: "Ra ngoài một chuyến sao lại gầy đi nhiều thế này, ở bên ngoài ăn uống không ngon sao?"

Trì Hành khéo léo rời khỏi vòng tay của nương, lùi lại vài bước để nương nhìn rõ nàng hơn: "Không có, con ở bên ngoài ăn uống ngủ nghỉ đều tốt, cũng không gầy đi nhiều, chỉ là con cao lên, người thon gọn hơn thôi."

"Chớp mắt một cái, A Hành của nương đã lớn rồi." Nhớ lại những gian khổ và nguy hiểm trong đêm sinh con, Trì phu nhân rưng rưng nước mắt: "Con đó, chỉ biết làm nương lo lắng."

"Nương, nương khóc gì chứ, không phải con đã trở về an toàn rồi sao?"

Nữ nhi dùng khăn tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, Trì phu nhân bình tĩnh lại, nói: "Nương còn chưa hỏi về chuyện của con với Thanh Hòa, con và nàng..."

Nàng khẩn trương hỏi: "Con có ức hiếp con bé không?"

Trì Hành bối rối rồi lại buồn cười trước câu hỏi của nương, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Nương, nương nói như con của người là lưu manh từ đâu đến vậy, sao con có thể bắt nạt Thanh Hòa tỷ tỷ được? Con che chở tỷ ấy còn không kịp cơ mà."

Nàng ngây ngô đến nỗi không hiểu được tâm ý của mình, Trì phu nhân cũng không có thời gian để giải thích cho nàng.

Chuyện tình cảm, tự mình ngộ ra là tốt nhất, cho dù là mẹ ruột cũng không nên tùy tiện can thiệp.

A Hành còn nhỏ, nàng hy vọng con bé có thể hiểu được, hiểu được trái tim thuộc về nơi nào cũng có nghĩa là con cái cuối cùng đã trưởng thành.

Nàng cũng mong con bé không hiểu, không hiểu để có thêm vài năm sống vô tư vô lo.

"Con với nàng đã xảy ra chuyện gì, nói cho nương nghe đi."

"Con với Uyển Uyển..."

Nàng tỉ mỉ kể lại cho nương nghe mọi chuyện xảy ra dọc đường, không để ý rằng ánh mắt của Trì phu nhân nhìn nàng càng lúc càng phức tạp và kỳ lạ. Nói đến cuối cùng lúc hai người lập ước, Trì Hành ngáp dài vì buồn ngủ: "Nương, con buồn ngủ rồi."

Trì phu nhân không biết nên tức hay nên cười, ôm trán nhẹ nhàng xoa xoa lông mày: "Đi ngủ đi."

"Nương, ngày mai con lại tới gặp người, không làm phiền cha nương nữa."

Trì đại tướng quân giả vờ đọc binh thư, thực ra đang dựng tai nghe lén cuộc trò chuyện của hai mẹ con: "..."

Từ trong phòng đi ra ngoài, Trì Hành cười tinh nghịch với cha: "Cha, nương đang gọi cha đấy."

"..." Nhãi ranh này lại ngứa da rồi!

Trì Diễn cau mày ừ một tiếng, không đợi Trì Hành xem náo nhiệt, nhanh bước đi vào phòng.

Rèm cửa từ từ lay động, Tiểu tướng quân sờ cằm tự nhủ: "Chậc, thật là thiếu kiên nhẫn."

Nàng buồn ngủ đến không mở nổi mắt, bước ra khỏi cửa và đi về phía tiểu viện của mình. Người hầu cầm theo một chiếc đèn lồng màu cam vàng để thắp sáng đường cho nàng.

Đình viện phủ Tướng quân rất sâu, có núi giả nước chảy, có đình đài lầu các, lấp lánh lung linh, cảnh đêm vô cùng đẹp mắt.

Cảm giác về nhà thật tuyệt vời. Nàng hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên tai khẽ động, mắt lóe lên tia lạnh lẽo: "Ai đó!"

Người hầu cầm đèn lồng bị nàng làm giật mình, chưa kịp phản ứng thì Tam công tử đã phi thân lên mái nhà.

"Tiểu tặc phương nào, dám đến chỗ phủ Tướng quân của ta gây rối!?"

Trì Hành giao chiến với kẻ trộm trước khi các hộ vệ bị đánh thức, một chưởng đánh trúng tên trộm.

Tên mặc đồ đen lập tức cảnh giác cao độ, không dám tiếp tục chiến đấu, vội vàng bỏ chạy.

Trước sau chỉ có hai mươi hơi thở.

Hộ vệ của phủ Tướng quân phản ứng rất nhanh, mặc dù vậy, khi đến nơi kẻ tấn công đã bị đẩy lui.

Trì Hành nhảy xuống khỏi mái nhà, cúi đầu vuốt ve tay áo: "Hừm, cũng thường thôi."

"Tam đệ!"

"A Hành, ngươi không sao chứ?"

Trì Anh, Trì Ngải trước khi đi ngủ ra ngoài sân ngắm trăng, nghe thấy tiếng đánh nhau liền vội vàng chạy tới.

Bực dọc một hồi, Tiểu tướng quân tươi cười nói: "Đại ca, nhị ca, ta không sao, chỉ là một tiểu tặc, không cần báo cho cha nương."

"Tiểu tặc?"

Trì Anh Trì Ngải hoang mang nhìn nhau: Tiểu tặc là giả, sắp đến kỳ thi võ chiêu thân, đến đây để dò la tin tức mới là thật.

"Cứ để bọn họ thăm dò!" Trì Hành ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời: "Dù là âm mưu hay dương mưu, ta cũng không sợ."

Người muốn trở thành con rể Thẩm gia như lá rụng mùa thu, nhiều không đếm xuể, nếu cứ ai đến nàng cũng phải né tránh và che giấu bản thân thì coi trọng họ quá rồi.

Bất kể là âm mưu hay dương mưu, mạnh được yếu thua, đao của ai cứng thì người đó quyết định.

Phẩm chất gan dạ của nàng không giống như một "thiếu niên" mười bốn tuổi, có lẽ chính vì còn trẻ nên trong mắt nàng mới không dung thứ cho thế gian xảo quyệt, lừa lọc, coi thường mọi thể loại yêu ma quỷ quái.

Hai huynh đệ Trì gia nghe lời ấu đệ nói bỗng dâng trào khí thế hào hùng, Trì Anh cười lớn: "Đúng vậy, đây mới là nhi lang nhà võ tướng chúng ta, mấy ngày tới ta và A Ngải sẽ luyện võ cùng ngươi, chúng ta không kiêu căng tự mãn, quang minh chính đại mà giành chiến thắng!"

"Phụt!"

Một búng máu phun ra từ miệng tên áo đen.

Tháo khăn che mặt ra, để lộ khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt đầy sợ hãi và khó tin của Lan Tiện Chi.

Lan đại nhân ngóng chờ con trai cưng chiến thắng trở về, không đợi được nhi tử nở nụ cười tự hào và nói: "Trì gia tiểu tử chỉ đến thế thôi" mà chỉ chờ được nhi tử trọng thương đầy người.

Một chưởng đó của Trì Hành dùng đến tám phần sức mạnh, cởi quần áo ra, dấu tay hằn rất sâu, Lan đại nhân không biết võ nhưng nhìn thấy dấu tay này vẫn giật mình, hít thở không thông.

Sắc mặt Lan Tiện Chi ủ rũ: "Cha, con không phải đối thủ của hắn..."

"Sao lại như thế? Trì gia tiểu tử chỉ mới mười bốn tuổi, chẳng lẽ là kỳ tài võ học sao?"

Dù có không muốn thừa nhận chuyện này thì sự thật vẫn là sự thật, không thể chối cãi.

"Tiện nhi yên tâm, vi phu đương nhiên sẽ giúp đỡ con."

Chuyện này vô cùng quan trọng, Bệ hạ đã có mệnh lệnh, trận chiến này chỉ có thể thắng không thể thua!

Lan đại nhân sai hộ vệ dìu nhi tử vào một khu biệt viện, cửa đóng lại, hắn đứng bên ngoài chờ một lúc, cho đến khi người bên trong cho phép mới dìu nhi tử vào trong.

"Sao lại bị thương?"

Trên mặt của nam nhân trong phòng có một vết sẹo hoang dã do đao gây ra, Lan Tiện Chi đối mặt với vị bá phụ này vô cùng kính sợ.

Hầu hết võ công của hắn đều do người này truyền dạy.

Tổ chức sát thủ xếp hạng nhất trong giang hồ, vị lâu chủ bí ẩn của "Thảo Lâu", từ khi biết được thân phận của ông, hắn đã đối đãi với ông như cha ruột.

Tối nay trở về trong tình trạng bị thương nặng, hắn vô cùng xấu hổ: "Chất nhi học hành chưa tới nơi tới chốn, phụ lòng dạy dỗ của bá phụ..."

Nam nhân mặt không đổi sắc, giơ tay xé toạc vạt áo trước ngực hắn, nhìn rõ dấu tay không giống của người trưởng thành trên đó, khen ngợi: "Quả là một thiếu niên nội công thâm hậu, thua cũng không oan."

Thấy tình hình không ổn, Lan đại nhân cúi người cầu xin: "Thỉnh nghĩa huynh cứu mạng hai cha con ta!"

Chuyện giang hồ hãy để giang hồ giải quyết, tranh chấp triều đình, Thảo Lệ không muốn quan tâm.

Tuy nhiên nghĩa đệ lại có ơn với hắn, lại biết gần đây hắn cần một nơi an toàn để tu luyện công pháp nên đã đặc biệt tặng biệt viện cho hắn.

Tình nghĩa năm xưa, tình cảm hiện tại, không thể thờ ơ.

Hắn cau mày hỏi: "Người bị chặn giết lần trước, là người này sao?"

Hắn chỉ vào dấu tay trông không lớn lắm.

"Đúng vậy."

Tài năng võ học hiếm có khó tìm, giết thì thật đáng tiếc, Thảo Lệ không khỏi khó xử.

"Nghĩa huynh!"

"Được rồi, có phải chuyện gì to tát đâu?"

Trong lòng hắn thở dài tiếc nuối.

Nghĩ đến chất nhi cung kính, sùng bái mình suốt bao năm, hắn nheo mắt nói: "Ta có một phương pháp tu luyện có thể giúp ngươi hấp thu nội lực của người khác để sử dụng cho bản thân. Tuy nhiên, phương pháp này có một nhược điểm chí mạng: một khi đã sử dụng, người sẽ không thể tu luyện võ công nữa. Ngươi có đồng ý không?"

Lan Tiện Chi im lặng nghiến răng, hồi lâu sau, gân xanh trên trán nổi lên: "Giết Trì Hành, cưới vợ đẹp, được thánh sủng vô bờ bến, từ nay về sau, chất nhi cam tâm làm một thư sinh yếu đuối!"

***

"Lần nữa!"

Trong sân tập võ của Trì gia, Thanh Hòa dùng những ngón tay thon thả bóc từng quả nho tím đậm, xếp những quả nho căng mọng lên chiếc đĩa sứ trắng.

Một đĩa nho đầy ắp được đưa đến tay Trì phu nhân. Trì phu nhân đau lòng nàng bất kể nắng mưa mỗi ngày đều đến xem nữ nhi tập võ, biết nàng nhiễm hàn độc, không chịu được gió thổi nên vội vàng dặn dò nha hoàn lấy áo choàng mới làm đến.

Áo choàng này Trì Hành cũng có một cái. Chiếc áo đang phủ trên vai Thanh Hòa là một chiếc áo choàng trắng tinh khôi khác, mỹ nhân và áo choàng hòa hợp với nhau làm cho Trì phu nhân vô cùng hài lòng.

"Xem người khác luyện võ hẳn là nhàm chán lắm nhỉ."

"Không hề nhàm chán." Trong mắt Thanh Hòa tràn đầy ngưỡng mộ: "Con không thể luyện võ, bây giờ được xem A Trì giơ đao múa kiếm, con đã rất thỏa mãn."

Niềm vui và sự ngưỡng mộ trong mắt thiếu nữ không giả vờ được, mặc dù trước đây còn che giấu tâm tư của mình thật sâu, nói là bắt cóc người bỏ trốn ngay trước mắt nàng cũng không quá.

Ban đầu Trì phu nhân rất tức giận, nhưng sau khi hết giận rồi thì còn có thể làm gì được nữa?

Thẩm gia cô nương khôn ngoan kín đáo như vậy, sau nửa năm sớm chiều bên nhau với A Hành, nói không chừng chuyện gì nên biết cũng đã biết.

A Hành còn luôn miệng nói Thanh Hoà không biết thân phận nữ nhi của mình, đối với mấy lời ngớ ngẩn mà nữ nhi ngốc nhà mình nói, nàng chỉ tin một nửa.

Cam lòng để A Hành bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền, trong suốt mấy năm qua, chỉ có duy nhất nữ nhi của Thẩm gia.

Nữ nhi không thông minh, làm nương phải chịu nhiều vất vả.

Trì phu nhân lấy một miếng trái cây, nhai một cách từ tốn, Thanh Hòa thấy vậy liền nhận lấy chiếc đĩa ngọc xanh từ tay người hầu.

Hạt nho nhả ra trên đĩa ngọc xanh, từng hạt rõ ràng.

Nhìn từng hành động của nàng, Trì phu nhân nhấp môi thầm thở dài: Chẳng trách A Hành nhà nàng không phải đối thủ của người ta, nhìn xem sự chu đáo tinh tế này, chẳng khác nào mưa dầm thấm đất.

"A Hành từ nhỏ đã rất thích luyện võ, cầm kỳ thi họa chỉ học được nửa vời, có mỗi võ công là giỏi."

Thấy bà nói xấu nữ nhi như vậy, Thanh Hòa nhìn Trì phu nhân, cười nói: "Mỗi người có một tài năng riêng, A Hành học đánh đàn tệ nhất nhưng nghe qua cũng rất thú vị, ở bên cạnh nàng, mỗi ngày đều có những kinh hỉ không ngờ tới."

"Thật sao, vậy là kinh nhiều hơn, hay là hỉ nhiều hơn?"

Ánh mắt Thanh Hòa vô thức nhìn về phía Tiểu tướng quân đang giao đấu với Trì đại công tử trên sân luyện võ: "Kinh là kinh diễm, hỉ là vui mừng. Những cái tốt của nàng, cả đời con cũng không nói hết được.'"

"..."

Trì phu nhân khẽ nhướng mi, từ từ đẩy chiếc đĩa sứ trắng chất đầy quả nho sang một bên, mỉm cười như trêu chọc: "Nho này, chua lắm."

"Chua ạ?" Thanh Hòa giả vờ nghe không hiểu lời bà nói, ôm đĩa cười vô hại: "Vậy để dành cho A Trì ăn cũng được, nàng ấy thích ăn 'nho chua' nhất mà."