Thẩm Bạc

Thẩm Bạc - Chương 7





Cô ta tự cho mình là thần có quyền trừng trị người khác, phán xét đúng sai sao?


Không còn nghi ngờ gì nữa, hình như cô ta tự cho mình là vậy.


“Cô Đinh, tôi muốn tất cả danh tính và cách thức liên lạc với toàn bộ bạn học trước kia của cô, cô cũng cần xin phía nhà trường một chút, tôi cần toàn bộ hồ sơ bạn học của cô.”


“Tôi hiểu rồi.” Đinh Hoài nói.


Reng reng reng…


Lúc này, điện thoại di động trong túi áo của Thẩm Bạc đột ngột reo lên.


Anh hơi gật đầu, có chút áy náy: “Tôi đi nhận điện thoại.”


Anh từ túi trong của áo vest lấy điện thoại ra, nhấn nút trả lời, vừa mới nghe câu đầu tiên, nụ cười vốn ấm áp ấy dần dần lạnh đi.


Anh che ống nói lại, nói: “Lại có người chết, cảnh sát đang làm công tác xử lý hiện trường.”


“Có tiện để tôi đi xem không?” Dư Niệm hỏi.


“Có thể.” Thẩm Bạc gật đầu,.


Đinh Hoài lo sợ nói: “Lại là bạn tiểu học của tôi sao?”


Thẩm Bạc không phủ nhận, nhưng nhìn thấy anh hơi nở nụ cười lạnh lẽo, đã biết cô ấy đoán đúng rồi.


“Tiểu Nhã cậu ấy sao có thể như vậy, vì sao?”


Dư Niệm bậm môi, nói: “Cô Đinh, chúng tôi đi trước đã, cô phải chú ý giữ mình, có tin tức của nghi phạm, nhớ phải báo cho chúng tôi biết.”


Họ nhanh chóng chạy đến hiện trường, bên ngoài đỗ rất nhiều xe cảnh sát, đèn xe hỗn loạn, hồng vàng giao nhau.


Đêm đã khuya.


Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào đuôi mi, đuôi tóc Dư Niệm, lưu lại một vầng sáng trắng mờ như rèm mỏng.


Dư Niệm buộc chặt chiếc khăn quàng cổ mỏng nhẹ, hà hơi một luồng khói lạnh, hỏi: “Chết như thế nào?”


Tiểu Lâm- nhân viên kiểm tra thi thể- đi lên, rút hai tấm ảnh chụp dưa cho cô xem, “Bị trúng đạn, căn cứ kiểm tra do đạc đường đạn, chúng tôi cho ra kết luận: khẩu súng kia được cấp khi nghi phạm còn đương chức.”


“Nói cách khác, trên tay nghi phạm có súng?” Dư Niệm khiếp sợ.


“Đáng tiếc đúng vậy, còn có, nghi phạm để lại một chuỗi ký hiệu quái lạ trên bụng người chết, tôi đoán là mật mã gì đó, nhưng chưa giải được.” Tiểu Lâm rối rắm.


Dư Niệm nhìn ảnh chụp, phát hiện trên bụng người chết máu thịt bầy nhầy bị người khác dùng dao khắc lên ba ký hiệu, máu đã đông lại, một vùng đen sẫm, lớp da đó bị khêu ra, có chỗ lõm xuống.


Ký hiệu này, sắp xếp theo thứ tự chính là: một vòng tròn, một chấm, một hình tam giác.


Hình dạng tam giác khá kỳ lạ, một góc nhọn hướng về vị trí cái chấm.


Đây mang ý nghĩa gì?


Là mật mã?


Dư Niệm đeo bao tay vào, cùng nhân viên kiểm tra thi thể đi vào nhà.


Người chết là bị sát hạ ngay trong nhà, căn cứ vị trí và tầm bắn, chắc hẳn đã sớm mai phục trong này, chỉ chờ nạn nhân vào nhà, rồi dùng một phát súng, bắn thẳng vào gáy.


Đầu ngón tay Dư Niệm sờ vào đồ đạc trong nhà, có một lớp bụi, đã lâu không ai quét dọn, trong nhà có thể không có nữ chủ.


Cô hỏi Tiểu Lâm, Tiểu Lâm giải thích: “Trước kia, người chết từng có hành vi bạo lực gia đình, vợ hắn đã cùng hắn ly hôn, hơn nữa đang tranh giành quyền nuôi con. Cho nên hiện tại, hắn đều sống ở đây một mình.”


Dư Niệm gật gật đầu, nhìn về phía vách tường, hình chụp trên tường còn chưa cất hết, là tấm ảnh của một nhà ba người, nhìn ra được đứa bé còn khá nhỏ, có thể là lúc bốn tuổi.




Trong ảnh, ngày đó là trăng tròn, người cha là hắn bế con, đứng sóng vai vợ hắn trước cửa quán rượu Nguyên Điểm ở phố đi bộ, cười nhẹ nhàng.


Thời gian như thoi đưa, đôi khi thật sự rất tàn nhẫn, có thể mang đi hết thảy mọi thứ.


Dư Niệm thở dài, lấy một tấm ảnh có ký hiệu, trở về biệt thư trên núi.


Trên đường về, sắc mặt cô nghiêm trọng, luôn cắn môi dưới, hồi lâu không nói.


Thẩm Bạc thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, ôn tồn nói: “Cô Dư, có chuyện không vui sao?”


Dư Niệm nghiêng đầu nhìn anh, chứng tỏ anh thấy rất vui vẻ à?


“Chỉ đang buồn phiền về vụ án, nếu chúng ta nhanh hơn chút nữa, nói không chừng nạn nhân có thể nhận được sự bảo vệ, sẽ không phải chết.”


“Hiện giờ cũng không muộn mà.”


Dư Niệm không đáp.


Tiếng nói của Thẩm Bạc dần dần mềm nhẹ, uyển chuyển sâu lắng, “Chỉ cần nỗ lực đi làm, chuyện gì cũng sẽ không muộn.”


Anh đang an ủi cô, chân thành không vấy bẩn.


Dư Niệm ngược lại thấy rất hiếu kỳ, ngước lên liếc nhìn anh một cái.


Thật đúng là, lời an ủi thuần túy đều nói như vậy.


Trên mặt anh là ý cười như gió xuân, vừa ôn hòa vừa nhã nhặn, khắc sâu vào tận lòng cô.


Hệt như, cảm giác được anh Thẩm kia an ủi, cũng không còn đáng ghét nữa.


Hảo cảm của cô với anh, miễn cưỡng tăng thêm một chút.


Đêm đó, Dư Niệm hoàn toàn thức trắng.


Cô ghé vào bàn, lật xem tấm ảnh này.


Không có liên quan gì đến tiến triển vụ án, trái lại phát hiện rất nhiều chi tiết; ví dụ như, người chết không thích sạch sẽ, đem tất nhét vào khe hở ngăn tủ, còn có nhiều gián chết ở phía sau ghế ngồi.


“Nhức đầu quá!” Cô la lớn để phát tiết.


Tiểu Bạch nhè nhẹ đưa qua tuýt kem đánh răng, nói: “Chị Dư Niệm, chị nhức đầu, bôi cái này, bôi lên thái dương.”


Quả thực kem đánh răng có hiệu quả giảm đau.


Nhưng cô cũng không phải là đau đầu thông thường, chỉ có thể khéo léo giải thích: “Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn cậu, Tiểu Bạch.”


Tiểu Bạch cụp mắt, chậm rãi lắc đầu.


Thẩm Bạc cũng không ngủ, anh nhấp ngụm cà phê, đang xem tiết mục khám phá ẩm thực.


Thi thoảng, quay sang hỏi Tiểu Bạch một câu: “Cậu thích óc ngựa chiên không?”


Tiểu Bạch suy nghĩ cặn kẽ, lắc đầu.


“Vậy còn óc heo chiên?”


Hắn vẫn lắc đầu.


“Óc bò?”


Hắn lắc đầu.



Thẩm Bạc mím môi, bình đạm nhìn hắn, “Vậy thì, cậu thích ăn óc gì?”


“Tôi không thích ăn óc.”


Nụ cười Thẩm Bạc đình trệ, hồi lâu sau, phát ra một tiếng ‘ừm’.


Có lẽ cảm thấy Tiểu Bạch quá nhàm chán, nói chuyện với hắn, quả thực như đàn gảy tai trâu.


May mà, anh thay đổi mục tiêu, hỏi Dư Niệm: “Vậy còn cô Dư thì sao? Thích gì?”


“Tôi thích anh Thẩm đây ngậm miệng.” Dư Niệm cố gắng đính kèm một nụ cười ấm áp.


Thẩm Bạc cong môi, lại quay đầu xem ti vi.


Cô vò đầu tóc rối, vẫn không phát hiện ra gợi ý đặc biệt gì, do đó vẫy tay với Tiểu Bạch và Thẩm Bạc, mỉm cười lấy lòng: “Anh Thẩm, Tiểu Bạch, lại đây giúp nhìn thử xem?”


Thẩm Bạc cười thâm sâu, “Cô Dư không phải tha thiết mong mỏi tôi ngậm miệng lại sao?”


Tiểu Bạch khó xử: “Chị Dư Niệm, giải câu đố thì em dốt đặc.”


Dư Niệm đóng băng, cổ họng dâng lên vị mằn mặn, suýt hộc máu.


Nếu cái gì cũng không giúp được, hai người đó tại sao lại cùng ở phòng khách thức đêm với cô?


Xem cô khó chịu rất vui? Trò chơi đêm khuya?


Cô nhịn không được, hỏi: “Vậy sao hai người còn chưa đi ngủ?”


Dù sao cũng không thể giúp được gì.


Tiểu Bạch cúi đầu, lí nhí: “Em muốn ở cùng chị Dư Niệm.”


Thẩm Bạc vẫn cười không kẽ hở: “Tôi vừa ăn khuya, cho nên muốn xem ti vi để tiêu hóa.”


“Tốt lắm, vậy thì mời tiếp tục.” Dư Niệm tiếp tục nhìn chằm chằm tấm ảnh, cẩn thận nghiên cứu.


Vòng tròn, một chấm, tam giác.


Nếu cô là hung thủ, cô để lại thông tin này là ám chỉ gì?


Chậc.


E rằng hung thủ đã biết thân phận Tiểu Bạch bị vạch trần, cảnh sát còn đang tiếp tục truy nã cô ta, cho nên liền tiếp tục tiến hành trò chơi giết người của mình?


Nhưng cần gì để lại thông tin thừa thải chứ? Huống hồ còn có súng, trực tiếp mai phục ở bên ngoài rồi nổ súng, sau đó chạy trốn chẳng phải nhanh hơn à?


Còn phải khắc lên bụng của người chết, nghề nghiệp của cô ta cũng không phải thợ xăm hình.


Như vậy, cũng chỉ có một khả năng, thông tin cô ta để lại, nhằm khiêu khích cảnh sát.


Dấu vết này, nhất định có liên quan đến hành tung của cô ta.


Nếu là nhắc nhở linh tinh, trực tiếp để lại thư không phải tốt hơn à.


Không lẽ, đây là gợi ý địa điểm nào đó?


Không biết từ lúc nào, Thẩm Bạc đã đột nhiên tới sau lưng cô, anh nhìn thoáng qua, kề sát bên tai cô, cúi đầu lên tiếng: “À, 0.3?”


“Cái gì?”


Hơi thở anh mang theo hóc môn nam tính mãnh liệt, kích thích gáy cô, khiến sống lưng cứng ngắt.



Vành tai mỏng, loại xúc cảm ngứa ngứa tê tê còn đó, vừa nóng vừa bỏng. Tai cô đỏ rần, vừa tăng nhiệt độ, vừa phóng đại cảm giác sống động thân mật đó.


Dư Niệm nhấp nhổm, loại trạng thái căng thẳng thần kinh này ngược lại giúp cô gia tăng tốc độ xoay chuyển lối suy nghĩ, cô chợt nghĩ: “0.3 (0: hình tròn; chấm: (.); 3: tam (giác))? Có phải chỉ thời gian không? Không giờ ba phút? Bởi vì viết trực tiếp thành 3 thì quá lộ liễu, thế nên dùng hình tam giác để thay thế?”


Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng có đúng không.


Cô ta để lại thời gian, nhưng còn địa điểm?


Không có địa điểm, chẳng phải cũng phí công?


“Còn địa điểm?” Dư Niệm chẳng nghĩ được gì, chán nản xụi lơ trên sô pha.


Cô nhìn đèn treo lủng lẳng trên trần nhà, trước mắt hắt ra vầng sáng hình cầu, lâu lâu lại nhoáng lên, như một vòng trăng tròn trắng xám.


Hình tròn, một chấm, hình tam giác.


Cô vô thức liên tưởng đến tấm ảnh gia đình kia, trong ảnh là một ngày trăng tròn, vừa lớn vừa sáng, họ một nhà ba người đứng trước quán rượu Nguyên Điểm.


Đúng rồi!


Chính là nơi đó, hình tròn đại diện cho lúc trăng tròng, chấm đại diện cho quán rượu Nguyên Điểm (Điểm nghĩa là chấm), hình tam giác chuyển hướng, như mũi tên nhắm ngay Nguyên Điểm, bình thường hình tam giác là biểu thị cho hướng dẫn, chỉ đường.


Vậy thì chính là vào lúc 0 giờ 3 phút ngày trăng tròn, đi vào nhà hàng Nguyên Điểm?


Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.


Trăng tròn, hiện giờ đã ngày 9 tháng 8 rồi, trăng tròn là vào ngày 15 hay 16 hàng tháng!


Hôm nay là mùng 7 âm lịch, là đêm thất tịch, nói cách khác, vào lúc 00:03 của sáu ngày sau, khi trăng sáng nhất, đến quán rượu Nguyên Điểm sẽ có gợi ý!


Cô ta sẽ làm gì? Giết người sao? Chứ không lẽ muốn cùng họ ngắm trăng à?


Dư Niệm nói Thẩm Bạc gửi thông tin này cho cảnh sát, để họ mai phục sẵn ở xung quanh quán bar đó sớm mấy ngày, xem có gì khả nghi không.


Vụ án lần này, cô đã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đằng sau tấm màn dày kia.


Tính chất giết người thay đổi, hung thủ đắm chìm trong đó, đã bắt đầu tận hưởng… Điều cô ta khát khao hy vọng chính là, để Dư Niệm tìm đến mình.


Dư Niệm nhìn thoáng qua đồng hồ, đã sắp mười hai giờ khuya.


Cô thu dọn hồ sơ chuẩn bị lên lầu, đột nhiên nghe Thẩm Bạc búng tay một cái.


Cô quay đầu nhìn, hóa ra là Tiểu Bạch đang đi sát theo sau.


“Sao vậy?” Dư Niệm hỏi.


Mặt Tiểu Bạch vốn nhợt nhạt lại chợt đỏ, hắn lắp bắp, từ đằng sau chìa ra một bó hoa hồng, đưa đến trước mặt Dư Niệm: “Anh Thẩm với em chuẩn bị thứ này… cho chị.”


“Cho tôi?” Dư Niệm có hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Thẩm Bạc.


Anh lại làm như không có gì, một bên uống cà phê, một bên xem tiết mục ẩm thực.


Dư Niệm cầm lấy bó hoa, ngửi một hơi, quả nhiên mùi hoa động lòng người, hương thơm ngào ngạt.


Cho nên, hôm nay Thẩm Bạc ở trong nhà kính là vì cắt hoa tặng cô?


Hai người họ cùng cô thức đêm đến tận bây giờ, cũng chính là đợi trước khi cô đi ngủ, đưa hoa này cho cô?


Hai người này hả, thật đúng là…


Dư Niệm cảm thấy ấm lòng, mỉm cười nói: “Vậy chúc hai người đêm thất tịch vui vẻ nha.”