Thẩm Bạc

Thẩm Bạc - Chương 19





Dư Niệm nói: “Nhưng mà, lúc con của Quý Lam bị bắt cóc, xuất hiện hai người, vậy đồng phạm của anh là anh?”


“Đồng phạm?” Ông chủ hoảng hốt ngẩng đầu, khó tin nói: “Chỉ có một mình tôi, thật sự không có người nào khác nữa. Lúc ấy tôi nghe thấy tiếng Quý Lam lên lầu, đặc biệt hoảng, không cẩn thận mở cửa sổ. Bị hoảng sợ quá, nên tôi bụm miệng đứa trẻ rồi núp trong tủ quần áo. Kết quả không biết tại sao cô ta lại bỏ chạy ra ngoài nữa.”


“Ý của anh là, anh hoàn toàn không tìm người ngụy trang thành Cố Hoạch Điểu?”


“Cố Hoạch Điểu gì?” Anh ta thật sự không biết, khóe miệng khẽ nhếch, im lặng.


“Quý Lam đến bên cửa sổ đã mở, trên bờ tường đối diện có người khoác áo lông chim, nghĩ là con mình bị người đó bắt cóc, cho nên liền lao xuống lầu.” Dư Niệm nói.


“Sao có thể?” Anh ta mím môi.


Dư Niệm cười khổ: “Tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”


Nếu anh ta không nói dối, vậy người xuất hiện trên bờ tường là ai?


Dù sao vẫn không thể là Cố Hoạch Điều được?


Cô không tin!


Dư Niệm hỏi: “Vậy đứa trẻ đâu?”


“Tôi vốn nhốt nó ở một nhà xưởng bỏ hoang, ngày nào cũng đến đưa cơm cho nó, nhưng hôm qua đến đó thì không thấy nó đâu nữa!”


“Anh nói miệng không bằng chứng, bảo tôi làm sao tin anh được? Thằng bé là anh bắt cóc, anh còn nói không thấy nó đâu nữa, thời điểm gây án có hai người, anh lại nói chỉ có một mình anh. Anh đang bao che cho A Ly đúng không?”


“Không có! Thật sự không có!” Anh ta hốt hoảng, níu lấy áo của Dư Niệm, kéo cả người cô lại, “A Ly tốt như vậy, cô ấy không làm gì hết, đều là tôi, thật sự đều là tôi!”


Dư Niệm cầm lấy cổ tay anh ta, không nóng lòng vùng ra. Cô là cố ý chọc điên hắn, để xem dưới tình thế cấp bách, người đàn ông này có thể lộ ra sơ hở nào không.


Đáng tiếc không có, anh ta khi nghe hỏi có đồng phạm không, trên mặt dù có kinh ngạc, nhưng lại không cố tình biểu hiện vẻ gì khiếp sợ, rất hợp lẽ thường.


Dư Niệm ra đòn sát thủ, nhấn mạnh từng chữ: “A Ly là vợ trước của Bạch Nhiên đúng không?”


Ông chủ chậm rãi buông áo cô ra, mím môi, không nói lời nào.


“Có phải hay không?”


Ông chủ khoác tay lên đầu gối, như là âm mưu bị bại lộ, cúi đầu, một câu cũng không chịu nói.


“Tôi hy vọng cô ấy không phải.” Giọng anh ta liền trở nên già dặn, như là thanh niên đã trải qua đau đớn đến khắc cốt ghi tâm, chỉ trong một đêm mà đầu bạc trắng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được.


Câu này của ông chủ, tương đương với thừa nhận thân phận của Kỳ Lịch.


“Chìa khóa là anh trộm? Không cần trả lời, cho dù nói thật hay nói dối, tôi đều biết anh ôm hết mọi tội lỗi vào người. Vậy có phải lúc anh cầm chìa khóa liền đoán được thân phận của cô ấy, đúng không?”


Người đàn ông đáng thương này ưu tư cúi gầm mặt, không nói gì.


Dư Niệm không thể lý giải thứ tình yêu say đắm ăn sâu vào xương tủy này.


Tại sao có người cam tâm tình nguyện che giấu đi mụn nhọt đã sớm thối rữa của đối phương, tình nguyện dùng cả đời để che chở cho họ.


Bất luận là đúng hay sai, là được hay mất, đều muốn trả giá đắt để chống đối cả thế giới, toàn tâm toàn ý muốn tốt cho một người.


Cô lại có hơi hâm mộ, lại biết thứ tình cảm này có ước ao cũng không được.


Dư Niệm khuyên nhủ: “Cô ấy là người tốt, nếu muốn trả thù người nào, không nên dùng biện pháp này. Anh cho rằng anh làm vậy, cô ấy sẽ buông bỏ thù hận, sau đó được hạnh phúc à?”


Bóng dáng ông chủ được đèn chân không bao phủ, vầng sáng lành lạnh một vòng lại một vòng chiếu xuống đỉnh đầu anh.


Anh ta chỉ cứng nhắc ngập ngừng lặp lại câu trả lời hết lần này đến lần khác: “Là tôi làm, A Ly là người tốt… đều do tôi làm.”


Dư Niệm nói: “Đừng ngu muội nữa, cô ấy vốn là một người muốn chết. Tại sao lại sống đến giờ? Cô ấy sẽ không ngoan ngoãn nghe anh mà dừng tay đâu, anh chỉ là con cừu non thế mạng thôi, cô ấy sẽ không nhận tình cảm của anh, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”



“Đều do tôi làm, toàn bộ đều do tôi làm.” Anh ta máy móc lặp lại câu nói.


“Cô ấy dựa vào tinh thần mãnh liệt thoát ra khỏi bờ vực sinh tử, chẳng phải muốn quyết tâm báo thù sao? Hy vọng của cô ấy vốn chính là tuyệt vọng, anh không sưởi ấm được trái tim cô ấy đâu, cũng không có cách tiếp thêm sức mạnh để cô ấy sinh tồn đâu.”


Ông chủ lại im lặng, bậm môi, lắng nghe.


Khi một người không còn khát khao muốn sống nữa, làm bất cứ chuyện gì trấn an họ cũng là phí công thôi.


“Cô ấy khăng khăng đi trên con đường hủy diệt của riêng mình, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra? Không phải anh giúp cô ấy trải sẵn đường, ôm hết tội lỗi, là cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện buông bỏ hận thù, bắt đầu lại từ đầu đâu.”


“Cô ấy là một người tốt như vậy…”


“Nếu anh không cho khẩu cung và bằng chứng, chúng tôi không thể xuất quân. Cô ấy còn muốn giết Bạch Nhiên, anh không nhìn ra sao? Cho dù anh giúp cô ấy nhận tội giết Quý Lam thì có tác dụng gì? Chỉ cần cô ấy giết thêm một người nữa, thì cô ấy chính là kẻ có tội. Nhưng nếu hiện tại chúng tôi ra quân, kịp thời ngăn cản cô ấy, không tiếp tục phạm tội giết người nữa, anh lại một mực khẳng định cái chết của Quý Lam do anh gây nên. Cuối cùng sẽ phán như thế nào, còn phải bàn bạc lại.” Dư Niệm cho anh ta một lựa chọn mập mờ, thật sự đã sát ranh giới luật pháp, là quy tắc ngầm, không nên nói ra từ miệng cô.


“Người là do tôi giết, đứa bé cũng do tôi bắt cóc. Cô ấy chỉ đưa chìa khóa cho tôi, ám chỉ tôi thực hiện mà thôi.” Ông chủ nói một câu đủ để dám Dư Niệm ra quân hành động, có lý do truy bắt đồng phạm, nếu không họ không có quyền tạm giam một người.


Vừa nói xong, ông chủ đột nhiên ôm mặt, gào khóc.


Như dã thú sắp chết thở ra một luồng khí bẩn, hỗn loạn tuyệt vọng và không cam lòng.


Tầm mắt Dư Niệm hỗn loạn.


Tình yêu được xây dựng trên nghiệp chướng, rồi cuối cùng cũng có một ngày bị sét đánh sụp đổ.


Mất hy vọng hóa thành ánh dương dẫn đường, cuối con đường ấy, cũng chỉ là tuyệt vọng vô tận, tối tăm khôn cùng.


Cô nhanh chóng đi khỏi đó, không muốn nhìn đến bộ dạng suy sụp của người đàn ông kia.


Chuyện duy nhất Dư Niệm có thể làm, chính là cứu vớt A Ly sắp rơi vào địa ngục.


Nhưng mà, không đợi cô ra tay hành động, đã nhận được một tin nhắn đến từ A Ly.


Cô có một dự cảm bất an, nhưng vẫn mở tin nhắn ra, tỉ mỉ đọc dòng tin bên trong: “Tin nhắn dự báo giết người cuối cùng. Xin đừng tắt máy, tôi sẽ nói hết tất cả quá khứ của mình, tất cả hành vi phạm tội của tôi.”


Rất hiển nhiên, A Ly cũng không muốn để ông chủ chịu tiếng xấu thay mình.


Cô ấy muốn xuống địa ngục, không muốn liên lụy bất cứ ai.


Vừa nghĩ đến ông chủ, tên đàn ông ngốc ngếch hết thuốc chữa kia…


Dư Niệm thở dài thườn thượt.


Cô báo với đội trưởng Từ, để ông đi lùng sục phía Bạch Nhiên và A Ly.


Chiến dịch khai hỏa, đây là một cuộc chiến chạy đua sinh tử.


Tít tít tít…


Tin nhắn lần nữa gửi đến.


Dư Niệm mở ra, từng câu từng chữ bên trong viết rõ toàn bộ quá trình gây án: “Chắn hẳn cô rất muốn biết chuyện nửa đêm Quý Lam nhìn thấy Cố Hoạch Điểu, thực sự đều do tôi làm.


Ban đầu, tôi thật sự muốn lợi dụng ông chủ tiệm mỳ, cũng từng ám chỉ với anh ấy thân phận liên quan đến tôi, thậm chí tôi còn ám chỉ anh ấy đi bắt cóc con trai của Quý Lam. Nhưng mà, tôi đâu muốn dùng nó để ép cô ta ly hôn, tôi chỉ muốn khiến cô ta đau khổ mà thôi. Nhưng điều không ngờ tới chính là, anh ấy lại thật sự trộm chìa khóa, lẻn vào nhà của Quý Lam đưa con trai cô ta đi.


Vì thế, tôi vì không muốn anh ấy bị phát hiện, mặc vào áo lông chim, thu hút tầm mắt của Quý Lam, sau đó lái xe của Bạch Nhiên tặng tôi rời khỏi chỗ đó. Vài ngày sau, tôi cũng theo dõi anh ấy, vì không muốn để anh ấy rơi vào tình cảnh cùng quẫn, tôi đưa thằng bé đi, mang nó đến viện phúc lợi, sau này các người có thể đi hỏi thăm tung tích của nó.


Tôi không muốn tổn thương nó, chuyện này không liên quan gì đến con trẻ hết.”


Dư Niệm trả lời tin nhắn: “Như vậy, mười hai giờ mỗi đêm Cố Hoạch Điểu xuất hiện là thế nào?”


“Tôi bỏ thuốc ngủ vào trong nước uống của Bạch Nhiên, đợi hắn ngủ say, tôi liền lén rời đi, sau khi đe dọa Quý Lam xong, tôi mới trở về phòng.


Tôi biết việc làm của tôi rất ngu ngốc, nhưng tôi cũng rất muốn để cô ta nếm thử, cảm giác bị phản bội và sống trong sợ hãi là như thế nào.



Cuối cùng, tôi đích thân kết thúc sinh mạng của cô ta, đây là cô ta nợ tôi.”


Dư Niệm liếm môi: “Vậy còn bây giờ? Cô định làm gì?”


“Cô Dư, cô là người tốt, cho nên xin cô đừng can thiệp vào chuyện của tôi, tôi không muốn tổn hại đến cô đâu. Nhưng tôi có thể cam đoan với cô, đây là vụ án cuối cùng. Cô chỉ cần làm một người ngoài cuộc, bàng quang là được rồi.”


A Ly lại gửi cho cô một đoạn phim phát trực tiếp.


Cô do dự mở ra, đầu tiên đập vào mắt cô chính là gương mặt của A Ly.


Cô ấy mỉm cười, nói: “Cô Dư, cô không cần phải nói, tôi không nghe thấy đâu. Cô chỉ cần nhìn xem là tốt rồi, sau này thành công, tôi sẽ nói cho cô vị trí, các người đến bắt tôi là được.”


Dư Niệm nhờ bộ phận kỹ thuật hình sự xác định vị trí tín hiệu của đối phương, nhưng việc này cần thời gian, không phải nhất thời nửa tiếng là có thể thành công tìm ra.


Dư Niệm hít thật sâu, đặt điện thoại lên bàn.


Đội trường Từ đã sớm phái người đi ra ngoài hành động, cô không giúp được gì, chỉ biết ngồi xem nhất cử nhất động trong đoạn phim, xem có thông tin nào để lộ địa điểm hay không.


Trong đoạn phim, có một chiếc bàn dài màu nâu.


Màu sắc xung quanh thanh nhã, trên tường có treo một bức tranh, là hoa hồng đỏ tươi như lửa, được ánh nắng chiếu vào, ánh ra vẻ mỹ lệ tràn ngập nguy hiểm.


Dư Niệm đối diện với nụ cười của cô, rót rượu vang, chiếc cốc chân dài mỏng manh hiện ra mỹ cảm long lanh của rượu.


Cô ấy giơ cao ly rượu với máy quay, với tư thế mời, ngửa đầu uống một ngụm.


Tiếp đó, cô bỏ một viên thuốc màu trắng trong một ly rượu vang khác.


Cô cầm chiếc muỗng bạc, khuấy đều hòa tan hoàn toàn viên thuốc bên trong.


Có lẽ, đó là thuốc độc trí mạng, hoặc là thuốc an thần khiến người ta mụ mẫm tê dại.


Bạch Nhiên tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm ngồi vào trước bàn.


Hắn nở nụ cười nồng đậm, không vì cái chết của vợ mà sa sút tinh thần, cũng chưa cảm nhận được nguy hiểm sắp đến, “Còn muốn uống rượu sao?”


A Ly trả về một nụ cười dịu dàng, “Ừ, uống một chút rồi đi ngủ?”


“Được.”


Bạch Nhiên cầm ly rượu lên, đưa đến bên môi.


Hắn vừa hớp rượu.


Bất chợt, lại bị ngón trỏ trắng nõn của A Ly đặt lên miệng ly, ngăn hắn lại, “Chờ chút nữa rồi uống, chúng ta nói chuyện một chút đi.”


“Em muốn nói chuyện gì?”


“Vợ anh chết rồi, anh có tính toán gì không?”


Bạch Nhiên cưng nựng nói: “Đương nhiên là nâng em lên vị trí đó rồi, còn có thể tính toán gì chứ?”


“Anh không sợ người khác nói vợ anh là nhân viên trong tiệm mỳ à?” A Ly hồn nhiên ngây thơ nói.


“Sau này anh nuôi em, em ở nhà hưởng phúc được rồi, sợ người khác nói bậy bạ gì chứ?”


A Ly cụp mắt, khóe môi hiện lên một nụ cười chua xót, bất giác nói: “Em còn nhớ, vào ba năm trước vợ cũ của anh là bị người vợ hiện tại đụng đến nỗi phải cắt bỏ tử cung, đúng không?”


“Sao đột nhiên nhắc chuyện này?”


“Chị ấy hình như quen anh suốt năm năm, từ lúc đại học đến khi anh có sự nghiệp riêng đúng không? Em thấy quan hệ của hai người tốt lắm mà, tình cảm thanh mai trúc mã lưu lưu luyến luyến, chẳng phải làm cho người khác rất hâm mộ hay sao? Rõ ràng hạnh phúc như vậy, sao anh lại bỏ chị ấy đi tìm những cô gái khác?”


Sắc mặt Bạch Nhiên không tốt, im lặng không đáp.


“Tại sao?” A Ly giống như chưa nhận ra, vẫn cười nhẹ, thản nhiên hỏi hắn.


“Thời điểm đó, vợ hiện tại của anh là con gái của ông chủ công ty anh hợp tác, cô ấy có ý với anh, đương nhiên anh phải ban phát chút tình của anh rồi, ứng phó một chút, ai biết sau đó lại xảy ra chuyện thế này.”


“Anh không thấy áy náy à?”


“Áy náy? Cô ấy tự sát đâu phải do anh ép, phí nuôi dưỡng anh cũng cấp mà, tại sao phải áy náy?” Bạch Nhiên thở dài, ôm A Ly vào lòng, “Thế giới này chính là tàn nhẫn vậy đó, làm sao có thể đối xử với ai cũng ôn hòa được. Nhưng mà em yên tâm đi, anh là thật lòng thích em, anh sẽ đối xử tốt với em.”


A Ly ngoan ngoãn gật đầu, cô ấy hướng về vị trí đặt máy quay, mỉm cười, hàm ý của nụ cười đó không rõ ràng.


Ánh đèn chiếu lên gương mặt sâu xa của cô, hòa trộn tạo ra một loại mỹ cảm điềm tĩnh, rồi lại nguy hiểm đáng sợ như loài rắn độc.


Theo đó, cô đút Bạch Nhiên uống một ngụm rượu, lấy miệng đối miệng, môi lưỡi quấn vào nhau.


Loảng xoảng.


Đoạn phim đột nhiên truyền đến âm thanh ly rượu rơi xuống đất, vang vọng rất lâu.


“Cô…” Bạch Nhiên đột nhiên ôm cổ họng, khớp xương hắn rõ ràng, năm ngón tay bấu vào cổ họng chặt đến trắng bệch, trong miệng phát ra tiếng ú ớ.


Hai mắt hắn mở trừng trừng, đáy mắt vằn vện tơ máu, như là nhưng con giun màu đỏ đang bò tán loạn trong mắt hắn, làm nổi bật lên thống khổ và phẫn hận của hắn.


Cuối cùng, hắn thở hắt ra, ngay cả mắt cũng chưa kịp nhắm lại.


Người đàn ông này, đến chết cũng không biết hối cải.


Hình ảnh bất động ở khoảnh khắc hai người họ ngã xuống.


Bên trong yên tĩnh, hết thảy đều đã kết thúc.


Sau khi hoàn thành xong lần báo thù cuối cùng, tất cả đều hóa thành sương mù, theo mặt trời lên cao, tia nắng đầu tiên chiếu rọi xuống nhân gian, biến mất sạch sẽ.


Dư Niệm cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, trong lòng tích tụ cảm giác khó tả nào đó.


Như là một hạt giống bén rễ dày đặc, nảy mầm, mượn gió xuân phát triển, chậm rãi, mãnh liệt muốn ra, suýt nữa bao phủ lấy cô.


Có lẽ, cả đời cô cũng không hiểu nổi tình yêu sâu sắc đến tột cùng là thứ gì, không thể vứt bỏ, không thể khước từ, đến chết cũng không quên.


Đội trưởng Từ cuối cùng cũng tìm được chỗ của họ, là một nơi trong vùng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, hết thảy đều đã quá muộn.


Lần cứu rỗi muộn màng này, cứ vậy mà bị vùi lấp trong bóng tối.


Đến sau này, ông chủ sẽ ra sao.


Dư Niệm không quan tâm.


Cô chỉ biết, có thể trái tim anh ta cũng đã chết rồi?


Mối tình đầu của A Ly chết trong một vụ tai nạn, một cô gái hồn nhiên ngây thơ của quá khứ cũng đã chết trong lần tai nạn xe cộ đó.


Lúc này đây liên lụy thêm ông chủ tiệm mỳ, cũng đã chết.


Có đôi khi, còn sống cũng không nhất định hạnh phúc hơn là chết.


Kỳ nghỉ của Dư Niệm chấm dứt, Thẩm Bạc đưa họ về khu Hoàng Sơn.


Họ vừa lái xe đi không lâu, chợt nhận được một tin dữ: Lần này Từ Thiến có biểu hiện tốt, chẳng những được thăng lên làm cảnh sát chính thức, còn được phân đến cục cảnh sát Hoàng Sơn.


Xem ra, sau này sẽ thường xuyên gặp cô ấy.


Dư Niệm mắt nhìn phía trước, cảm thấy phía chân trời xa xăm, mây đen dày đặc