Mới vào cửa Thái Y Viện, Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều lập tức cảm giác không khí hôm nay không giống bình thường, thò đầu nhìn vào trong, quả nhiên thấy thêm một vị Thái y mặc quan bào tứ phẩm.
Tứ phẩm?
Viện sử?
Tô đại nhân đã trở lại?!
Hai người lập tức tiến lên hành lễ: "Tô Viện sử."
Đối phương nghe tiếng xoay người, chẳng hề làm giá: "Miễn."
Hồng Văn ngẩng đầu, phát hiện vị Viện sử này trông chẳng có chỗ nào hơn người, không cao không lùn không mập không ốm không đẹp không xấu, chỉ có hai bên khóe môi hơi cong lên, trời sinh gương mặt tươi cười. Nếu không mặc quan bào tứ phẩm, Tô Viện sử trông giống một ông cụ hòa ái có thể gặp được khắp mọi nơi trên đường phố.
Tô Viện sử quan sát hai người từ trên xuống dưới một hồi, hơi gật đầu, khen Hà Nguyên Kiều: "Dạo này trông hăng hái hơn."
Hà Nguyên Kiều cung kính đáp: "Hạ quan không dám biếng nhác, thường xuyên rèn luyện ạ."
Tô Viện sử vui vẻ gật đầu: "Phải nên như thế."
Rồi nhìn về phía Hồng Văn: "À, ngươi là Hồng Văn mới được bệ hạ thăng lên thái y phải không?"
Đứng trước mặt là vị Tô Viện sử nguyên lão tam triều, tuy qua tuổi bảy mươi nhưng vẫn sáng suốt quắc thước, nổi danh y đức song toàn mọi người đều kính nể. Lúc trước khi ở ngoài dân gian, thầy trò Hồng Văn có nghe danh tiếng của ông, bây giờ gặp được người thật, Hồng Văn khó nén kích động, thậm chí mặt hơi ửng đỏ: "Vâng ạ."
Tô Viện sử nhìn ra Hồng Văn bị luống cuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: "Ta xem qua phương thuốc của ngươi, dùng dược cẩn thận nhưng dứt khoát, thường xuyên tìm ra biện pháp mới, còn trẻ tuổi mà được vậy thật không tồi."
Hồng Văn kích động đến mức nước mắt sắp trào ra: "Hạ quan cần học hỏi rất nhiều ạ."
Tô Viện sử gật gật đầu, thấy trong tay hắn là tay nải vải bố màu lam bèn nhướng mày hỏi: "Đây là cái gì?"
Hồng Văn kể lại đầu đuôi, vẻ mặt Tô Viện sử càng thêm hòa ái: "Không tệ, làm người hành y trước tiên phải có tấm lòng thương người, bằng không dẫu y thuật cao minh nhưng không phải đại phu tốt."
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều đồng loạt cúi người: "Vâng ạ."
Tô Viện sử xua xua tay, ý bảo bọn họ tự tiện.
Lúc này hai người mới đi về chỗ ngồi xuống.
Tay Hồng Văn run rẩy vuốt ve bả vai, trong đầu chỉ có một ý niệm:
Tô Viện sử sờ vai ta!
Sư phụ, đồ nhi oai chưa này! 🤣
Sau khi thăng nhiệm Thái y, bởi vì Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều nhỏ tuổi nhất, thâm niên ít nhất nên ngồi cạnh nhau. Sau khi Hồng Văn phục hồi tinh thần, ghé người sang thấp giọng hỏi Hà Nguyên Kiều: "Đệ thấy Tô Viện sử thực sự là vị trưởng bối hòa ái, vì sao mỗi khi chư vị đại nhân nhắc đến ngài ấy đều sợ hãi quá vậy?"
Thật giống như chuột sợ mèo.
Hà Nguyên Kiều nhìn hắn đầy thâm ý: "Đợi chút nữa đệ sẽ biết."
Hai người họ coi như tới sớm, hiện giờ người Thái Y Viện mới có mặt phân nửa, phần lớn vừa trực ca một đêm chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Tô Viện sử cũng không ngồi yên, cứ chắp tay sau lưng đi vòng vòng quanh phòng, thỉnh thoảng lôi ra một người quở mắng:
"Lơ là thế! Đứng lên vận động cho tỉnh táo."
"Quan bào nhăn nhúm, làm mất thể diện của triều đình, đi thay ngay!"
Hai Thái y kia có khổ nói không nên lời, thầm nghĩ mọi người đều đã đứng tuổi, vất vả cả đêm mà vẫn còn sống quả thật không tồi, gió thổi cỏ lay không chừng lăn ra ngay, đâu còn sức lo lắng quan bào thẳng thớm hay không?
Nhưng ngẫm lại, vị cấp trên này còn lớn tuổi hơn bọn họ nhiều, thế mà một năm bốn mùa đều vô cùng chỉn chu tinh thần minh mẫn... Chỉ cần so sánh vài điểm là phải thấy hổ thẹn ngay.
Đúng lúc một vị Thái y vừa tiến vào, dáng đi hơi lù khù uể oải, còn chưa phục hồi tinh thần đã bị Tô Viện sử đổ ập xuống một tràng: "Bộ dáng sợ hãi rụt rè trông chẳng ra làm sao, đâu phải làm việc gì xấu hổ đến nỗi không dám nhìn mặt người, ngẩng đầu ưỡn ngực lên!"
"Còn ngươi nữa, móng tay dài vậy mà không biết cắt đi à? Làm đại phu điều quan trọng nhất là phải giữ bản thân sạch sẽ!"
Ước chừng bảy trên mười vị Thái y đều bị Tô Viện sử hung hăng chỉnh đốn, một đám hổ thẹn mặt mày đỏ bừng.
Lúc này Hà Nguyên Kiều mới quay sang hỏi Hồng Văn: "Thế nào, hiểu ra..."
Phát hiện Hồng Văn mặt mày tỏa sáng, không biết móc ra một quyển sổ con từ đâu đang múa bút thành văn, ánh mắt nhìn về phía Tô Viện sử tràn ngập sự sùng bái nóng bỏng: "Nghiêm cẩn đến thế, thật không hổ là Tô Viện sử! Đệ phải nhanh chóng ghi xuống để nhớ kỹ." 🤣
Hà Nguyên Kiều: "..."
Đứa nhỏ này hết cứu rồi!
Trong ωα𝘵𝘵ραd có nhà 𝙱à ᑕòm, mời ghé thăm.
"Mã Viện phán, trương mục tháng trước của Thái Y Viện không khớp đấy nhé!"
Mọi người vừa chào hỏi xong, Hộ Bộ Phương Chi Tân cách vách bỗng ôm sổ sách nghênh ngang tiến vào, bước chân chữ bát khệnh khạng cực kỳ giống điền chủ đến đòi nợ.
Phương Chi Tân đột nhiên cảm thấy không khí không đúng, ngẩng đầu vừa vặn đối diện với một gương mặt cười như không cười.
"Tô... Tô Viện sử?!" Hắn nuốt ực ngụm nước miếng, cười gượng, "Ngài đã về rồi ạ?"
Chuyện khi nào thế nhỉ? Vì sao hắn chẳng nghe được chút tiếng gió nào, chẳng lẽ Thạc Thân Vương đã khỏi hẳn?
Tô Viện sử gật gật đầu, thong thả ung dung hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Phương Chi Tân cười cầu tài, nhấc chân muốn chạy: "Không... không có việc gì đâu ạ. À ừm, ngài vừa trở về khẳng định rất bận rộn, chi bằng sau này hạ quan..."
"Ngươi đứng yên đó," Giọng Tô Viện sử ôn hòa chân thật đáng tin, "Hình như ta nghe được 'trương mục' gì đó?"
Phương Chi Tân cứng đờ cả người, mặt mày khổ sở căng da đầu ấp úng: "E hèm, thì là... chuyện là... tháng trước Thái Y Viện chi vượt ngân sách mười lượng bạc..."
Sau đó tháng này còn bổ sung một khoản chi được liệt kê là "Giới thiệu dược liệu mới của Tây Dương để nghiên cứu so sánh" gì đó, kinh phí yêu cầu thậm chí còn cao hơn trước...
Phương Chi Tân thật muốn tự bẻ gãy hai chân mình ngay tại chỗ, dọa mọi người sợ quá bỏ chạy hết!
Nhưng nghĩ lại, đây là Thái Y Viện, con mẹ nó có rất nhiều đại phu sẽ nối xương cho mình... 🤣
Quả thực không cách gì sống nổi!
Tô Viện sử khẽ cười khẩy, vân đạm phong khinh nhổ ra hai chữ: "Thả rắm."
Hồng Văn: "..."
Ối chà chà, anh hùng khí khái kiểu gì đây, thật vô cùng kính nể!
Phương Chi Tân: "..."
A a a a biết ngay mà!
Mọi người Thái Y Viện dường như đánh thắng trận, nháy mắt sĩ khí dâng cao, tất cả đều ưỡn ngực ngẩng đầu đứng sau Tô Viện sử, bộ dáng dần dần kiêu ngạo cứ như vừa rồi bị đòi nợ không phải là họ.
Hừ, đại nhân của chúng ta đã trở lại!
Phương Chi Tân trông như sắp khóc, e rằng cụm tóc mới mọc trên đầu cũng không thể khiến y nhẹ nhõm hơn: "Tô đại nhân, ngài cần gì bực bội như vậy... Hạ quan chỉ làm việc theo quy củ."
Tô Viện sử không dao động: "Thái Y Viện phụng chỉ cứu người, chẳng lẽ có thể ước thúc ai sinh bệnh, ai không sinh bệnh? Ngay cả bệ hạ cũng không thể làm đươc."
Phương Chi Tân còn định giãy giụa lần cuối trong cơn hấp hối, Tô Viện sử đã bưng trà tiễn khách: "Được rồi, bản quan rất bận rộn, đừng dùng mấy chuyện cỏn con này đến quấy rầy bản quan."
Dứt lời, vung tay áo đi vào phòng trong: "Chúng thái y theo ta vào hội chẩn."
Toàn bộ thái y cũng học theo vung tay áo, ném ra "Thả rắm" đầy đất đưa tiễn Phương Chi Tân, tựa một đàn thiên nga trắng xoá kiêu căng ngạo nghễ, mà Hồng Văn chính là chú vịt con xấu xí chưa thay lông vào nhầm trong đó. 🤣
Vào wattpad ủng hộ bà còm. Sau khi vào họp, Hồng Văn mới biết Tô Viện sử đột nhiên trở về không phải do bệnh tình Thạc Thân Vương chuyển biến tốt đẹp, mà vì ông nỗ lực suốt một năm nhưng chỉ có thể khiến bệnh tình thuyên giảm chút xíu; vừa rồi trời đổ mấy trận tuyết lớn, bệnh tình Thạc Thân Vương đột nhiên chuyển biến xấu, rất có thể không qua nổi mùa đông.
Tô Viện sử không còn cách nào khác, đành phải gấp rút trở về bẩm báo Long Nguyên Đế. Hoàng đế thổn thức một hồi, đề nghị Viện sử triệu tập Thái Y Viện hội chẩn, hy vọng ít nhất có thể để Thạc Thân Vương cầm cự qua năm mới.
Hồng Văn nhìn ghi chép về kết luận mạch chứng được phân phát đến tay mình, hàng mày nhíu lại.
"... Lưỡng Thốn mạch Hoãn mà Tế, lưỡng Xích mạch Hồng nhưng vô lực. Khí dịch khô kiệt, cơ thể gầy ốm, khí trong dạ dày thưa thớt do tỳ dương không đủ gây ra, lại thêm tâm thần hỗn loạn, lưỡi cứng ù tai, có khi mê sảng... Khuyến khích dùng phương pháp bổ khí cường thủy tiêu đàm, cố gắng bồi dưỡng khí huyết."
Phía dưới còn kèm theo phương thuốc, thành phần bao gồm nhân sâm và dược liệu tốt nhất để ích khí dưỡng thần.
Còn nữa: "Bộ Xích mạch Hồng chưa được kiềm chế, trọng ấn vô thần, lưỡng Quan mạch Huyền, bộ Thốn mạch Nhu mà Tế. Thần trí khi tỉnh khi mê, sắc mặt xanh xao ảm đạm, dạ dày trống rỗng..."
Điều này chứng tỏ Thạc Thân Vương nghiễm nhiên đã tới tình trạng 'dầu hết đèn tắt', khí huyết và lượng nước trong cơ thể đã sắp khô cạn, hoàn toàn không thể tẩm bổ ngũ tạng lục phủ.
Điểm chết người chính là: Thạc Thân Vương không thể ăn uống, thường xuyên hôn mê, trên mặt không có khí sắc của người sống, chỉ còn một mảnh tái xanh.
Người ăn để sống, khi một người ngưng ăn thì cơ thể đâu còn nhận được bất cứ nguồn dinh dưỡng nào, mỗi ngày tiêu hao thể xác và tinh thần có sẵn mà sống, cho dù mạnh như trâu cũng chịu không nổi.
Thành thật mà nói, cũng nhờ Tô Viện sử dốc hết sức lực mới giành được người từ tay Diêm Vương, nếu là bất kỳ đại phu nào khác trong thiên hạ, có lẽ hiện tại đã sớm dâng tấu báo tang.