Thái Tử

Quyển 1 - Chương 6




Editor: Hà Hoa Khứ

Thái tử – dù có bệnh đến quay quắt, thì vẫn là Thái tử.

Vịnh Thiện vừa hạ lệnh, bọn người ở Nội Trừng Viện ngay cả hỏi cũng không dám hỏi lấy một câu, lập tức hết mực lưu tâm đưa trọng phạm Vịnh Kỳ đến Thái tử điện.

Vịnh Thiện đang nằm nhắm mắt tịnh dưỡng, nghe thấy bên tai Thường Đắc Phú khẽ giọng bẩm báo, “Thái tử, Vịnh Kỳ điện hạ đến rồi.”

Hắn đường như đã sớm mong mỏi điều này, đột nhiên mở mắt, chậm rãi quay đầu lại, mục quang như gần như xa, hình ảnh đầu tiên rơi vào đáy mắt chính là đôi bàn chân mang hài gấm màu xanh thẫm.

Từng chút một nhìn lên, đôi chân thuôn dài bên dưới lớp y phục, đường cong bó sát, vòng eo thắt chặt, thuần một màu thanh đạm. Chất vải tầm thường mà trong cung thường sử dụng không có tiếng tăm cũng chẳng đắt tiền, lúc này khoác trên thân thể ấy lại toát ra một sắc thái mềm mại vô cùng động lòng người. Nhìn lên trên một chút chính là khuôn mặt luôn hiện hữu trong tâm hắn vĩnh viễn không quên được. Đôi mi dày đen nhánh buông rũ, không thể nhìn rõ y đang có biểu cảm gì.

“Vịnh Kỳ.”

Vịnh Kỳ đang nhìn chăm chăm xuống đất, dường như thoáng giật mình.

Rõ ràng y vẫn đứng yên đó không động đậy nhưng Vịnh Thiện lại phảng phất nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia run run hoảng sợ.

Hắn cười, ôn nhu nói: “Huynh đừng sợ, lại gần đây một chút, đệ không làm gì huynh đâu.”

Đang ở lao phòng ở Nội Trừng Viện tự nhiên bị giải đến Thái tử điện đẹp đẽ tôn quý này, Vịnh Kỳ giống như một con thỏ sa vào bẫy rập, căn bản không biết làm sao thoát ra, nghe Vịnh Thiện nói xong liền đứng ngây ngốc như kẻ đầu gỗ.

Thường Đắc Phú mau mắn chạy đến, hướng tới Vịnh Kỳ – vẫn đang đứng im tại chỗ – làm ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Vịnh Kỳ điện hạ, Thái tử mời ngài qua đó kìa. Ngài mau cất bước.”

Hắn chưa kịp nói dứt lời, ngay từ lúc hắn mở miệng ra Vịnh Kỳ ngược lại đã lùi về sau mấy bước.

“Huynh cứ thử bước lui nữa đi?”

Cách hơn nửa gian tẩm thất, tiếng gằn lạnh của Vịnh Thiện nhẹ như châm lại có uy lực chặn đứng bước chân của Vịnh Kỳ.

Lửa đang cháy trong lò cũng chịu không nổi hơi lạnh đột ngột xông tới, một trận lóa lên gần muốn bị dập tắt.

“Còn không bước lại đây?”

Biết dù có làm gì cũng tránh không khỏi, Vịnh Kỳ lúc này mới miễn cưỡng bước từng bước một tiến lại gần.

Tới trước giường Vịnh Thiện một khoảng đủ xa liền khựng lại, giống như một cây đinh đã đóng xuống, không di chuyển lấy nửa bước.

Vịnh Thiện chỉ còn cách cười nói: “Không phải nữ nhân, thế mà vẫn biết ngượng ngùng.”

Quan sát y một hồi, khuôn mặt trắng đẹp như ngọc vẫn hoàn trắng, vì trời lạnh, người của Nội Trừng Viện lúc đưa y đi khỏi đã chú tâm thêm vào kiện quần áo nửa tấm da cừu, cổ áo cao cao dựng thẳng, hoàn toàn che khuất vùng da thịt.

“Vết thương trên cổ có khá hơn chút nào không?”

Vịnh Kỳ gật đầu.

Vịnh Thiện nhìn bộ dáng kia của y liền thấy hỏa khí từ đâu bốc lên ngùn ngụt, dựng thẳng đôi chân mày, nói: “Huynh bị câm sao? Ngay đến nói chuyện cũng không nói được?”

Vịnh Kỳ thấy hắn đột nhiên nổi giận liền hoảng sợ, định lui về sau vài bước nữa nhưng rồi lại không dám, mấp máy đôi môi tái nhợt, ngập ngừng lên tiếng, “Đã khá hơn nhiều.”

Không biết có phải vì vùng cổ bị phỏng lại còn nhiễm thêm phong hàn hay không, mà thanh âm vốn êm tai đã lẫn vài phần khàn đục.

Vịnh Thiện đang tức giận, vừa nghe qua giọng nói của y liền ngây người, cũng không khỏi cảm thấy mềm lòng. Lập tức đổi thái độ nhã nhặn, ôn hòa nói: ” Huynh lại đây ngồi xuống, để đệ nhìn rõ xem.”

Vịnh Kỳ do dự trộm nhìn Vịnh Thiện, thấy hắn đợi một hồi đôi mày rậm đã muốn dựng thẳng, biết không nghe lời hắn thì không xong. Khẽ cắn môi bước đến ngồi bên giường, tự mình cởi bỏ lớp da cừu trên vai xuống.

Vịnh Thiện vốn đang tựa người vào giường, bây giờ đã ngồi thẳng dậy quan sát.

Thường Đắc Phú vội khuyên: “Điện hạ cẩn thận, đừng dùng sức nhiều quá.” Rồi nhanh chóng chạy đến phía sau cẩn thận trợ giúp.

Vịnh Thiện không để ý đến hắn, ánh mắt đen láy vẫn chăm chú quan sát vết thương trên cổ Vịnh Kỳ.

May mà không dùng đến hình cụ thật, sức nóng cũng không đủ làm cho da tróc thịt bong. Đắp qua bí dược của hoàng gia mấy ngày liền miệng vết thương đã khép lại hơn phân nửa, màu sắc so với da thịt chung quanh hồng hơn rất nhiều, bên cạnh còn có vết da khép lại sau khi bị phỏng nổi lên, giống như có ai đó cầm bút vẽ lên da thịt một họa đồ mơ hồ như đóa hoa.

“Còn đau không?”

Vịnh Kỳ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu khẽ nói: “Bây giờ đã không còn đau nữa.”

Nhưng lúc chưa lành, đương nhiên là cực đau rồi.

Vịnh Thiện nhìn thấy tim như thắt lại nhưng thần sắc vẫn không chút biển đổi, dời tầm mắt ra khỏi nơi đó, cắn răng cười lạnh nói: “Đau một chút cũng tốt, để huynh sau này hiểu được rằng không nên ngang bướng đối nghịch với đệ.” Vừa nói vừa dùng ánh mắt sắc bén âm thầm quan sát phản ứng của Vịnh Kỳ.

Lời nói này của hắn mang nghĩa uy hiếp rất lớn, trước đây ở cùng hắn, mỗi lần hắn sắp sửa làm ra những chuyện ác độc đều dùng ngữ điệu này, Vịnh Kỳ vừa nghe qua liền cảm thấy lạnh đến rùng mình, ngập tràn sợ hãi.

Vịnh Thiện thấy y như vậy lại cảm thấy bội phần thương yêu, vươn tay chạm vào vùng da không bị thương trên cổ y.

Vịnh Kỳ khẽ cử động.

Vịnh Thiện giận dữ, “Huynh muốn bị phỏng thêm vài lần nữa phải không? Nơi này tuy là Thái tử điện, nhưng hình cụ tra tấn vẫn đầy đủ không thiếu.”

Vịnh Kỳ sợ run cả người, giống như biết rõ mình là con mồi định sẵn sẽ chết, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên mặc cho những ngón tay của Vịnh Thiện vuốt ve khắp vùng cổ. Đôi hàng mi dày buông xuống, che khuất động tĩnh của con ngươi đen láy. Đầu ngón tay của Vịnh Thiện đặt trên cổ Vịnh Kỳ hoặc nhẹ nhàng mơn trớn, hoặc ngẫu nhiên trừng phạt, khi dùng móng tay bấu vào một chút, hàng mi liền thoáng rung động, thấy vậy hắn càng muốn bức cho nước mắt trào ra.

Nhưng loạn một lúc lâu, cũng không thấy y khóc.

Vịnh Thiện đùa giỡn một hồi tâm tình đã khá lên, lại hỏi Vịnh Kỳ, “Huynh sợ đệ sao?”

Vịnh Kỳ gật đầu, cảm thấy được những ngón tay trên cổ đột nhiên ngừng lại, thầm biết không ổn, lại vội vàng lắc đầu.

“Không cần hoảng hốt đến như vậy,” Vịnh Thiện ý cười như có như không, “Thà để người sợ – chớ để người cười. Huynh sợ đệ, đệ cao hứng còn không kịp đây. Công sức mấy ngày nay bỏ ra, rốt cuộc cũng làm cho huynh biết điều một chút.”

Ngón tay lại bắt đầu di động, lần này thay đổi phương hướng trượt đến môi của Vịnh Kỳ, dùng sức thô bạo ấn vào.

Vịnh Kỳ bị lực đạo mãnh liệt của hắn làm đau, đôi chân mày nhíu lại.

“Ngậm lấy. Đầu lưỡi của huynh đâu? Không được lảng tránh, dùng lưỡi liếm đi.” Vịnh Thiện ngang ngược ra lệnh.

Vịnh Kỳ không dám cắn xuống, lại không muốn liếm, tâm trí đã xoay vòng trong hoảng sợ, chỉ ngậm trơ lấy ngón tay đó rồi khẽ đưa mắt nhìn Vịnh Thiện, mục quang hiền lành như nai con hàm chứa ý cầu khẩn.

Vịnh Thiện bị bệnh nên cơ thể suy yếu, hồ nháo một hồi trong lúc mệt mỏi cũng có chút mềm lòng, bỗng cảm thấy được loại ức hiếp này quá tầm thường vô vị, ngượng nghịu rút ngón tay ra, ngồi tựa vào thành giường.

Dựa lưng vào chiếc gối mềm mà Thường Đắc Phú đặt sẵn, tĩnh tâm một lúc mới thấp giọng nói: “Được rồi, hôm nay không làm khó huynh. Bất quá, huynh nên có chút lương tâm mà đáp lại hảo ý của đệ. Đệ khát nước, huynh bưng một chén trà nóng lại đây đi.”

Thường Đắc Phú thông minh lanh lợi, lúc này đã sớm hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng chuẩn bị một chén trà nóng mang lên dâng ở trước mặt Vịnh Kỳ.

Vịnh Kỳ ngồi im một chỗ, ngẩn người nhìn chén trà.

Thường Đắc Phú nói: “Vịnh Kỳ điện hạ, ngài mau cầm lấy, Thái tử đang chờ.”

Ánh mắt Vịnh Thiện chỉ nhìn Vịnh Kỳ, thấy y vẫn ngồi yên bất động tự nhiên cũng không còn thú vị, cười khổ nói: “Quên đi, y làm sao hầu hạ người khác tốt bằng ngươi được? Thường Đắc Phú, ngươi dâng chén trà lên đây, giúp ta uống.”

Thường Đắc Phú dạ một tiếng.

Đôi tay trắng trẻo như ngọc ở bên cạnh liền đưa ra, đón lấy chén trà nóng.

Mục quang của Vịnh Thiện chợt lóe sáng, không khỏi có chút vui mừng.

Vịnh Kỳ bưng chén trà vẫn còn chút do dự, đôi mắt yếu ớt ngước lên nhìn Vịnh Thiện.

Vịnh Thiện nhịn không được cười nói: “Ngươi rốt cuộc không muốn cho ta uống phải không?”

Tròng mắt trong suốt của Vịnh Kỳ nhìn hắn, suy suy nghĩ nghĩ, rốt cuộc lại đem chén trà đưa trả cho Thường Đắc Phú, cúi đầu không lên tiếng.

Vịnh Thiện biểu cảm kỳ quái, giống như không nặng không nhẹ bị người ta tát một cái vào mặt, không hoàn toàn phẫn nộ mà cũng không hoàn toàn đau lòng, khi đã định hình rõ rồi chỉ thấy có chút thất vọng tiếc nuối.

Hắn lạnh lùng nhìn Vịnh Kỳ, càng về sau ánh mắt càng nhu hòa, rốt cuộc cũng khoan hồng độ lượng, thở dài nói: “Đệ cũng không muốn huynh phải bưng trà dâng nước, đêm nay cùng đệ dùng cơm là được rồi.” Chậm rãi ngã người về phía sau.

Thường Đắc Phú biết hắn mệt mỏi, nhanh chóng dìu hắn nằm xuống.

Vịnh Thiện ngước mắt nhìn Vịnh Kỳ ngồi ở đầu giường, dặn dò Thường Đắc Phú: “Cẩn thận trông chừng, đừng để y bước ra khỏi cánh cửa này. Chiều cao của ta với y không khác biệt lắm, lấy hai bộ xiêm y mới của ta ra đây, chọn bộ nào thanh nhã một chút, không cần quá hoa mỹ, cho Vịnh Kỳ điện hạ thay đổi.”

Hắn nói một câu, Thường Đắc Phú liền cung kính vâng dạ một tiếng, sau đó lại còn thỉnh ý, “Buổi tối Vịnh Kỳ điện hạ dùng bữa cùng với ngài, là thức ăn thường ngày do Đại Trù Phòng trong cung chuẩn bị hay là do Tiểu Trù Phòng của chúng ta chuẩn bị? Không biết phải dặn dò bọn họ khẩu vị của Vịnh Kỳ điện hạ như thế nào.”

Vịnh Thiện nhìn sang Vịnh Kỳ.

Vịnh Kỳ đang trong tư thế mọi việc chẳng liên quan đến mình, lại phát hiện Vịnh Thiện quan sát y, cơ thể không kiềm được liền thu lại, giống như sợ bản thân sẽ bị tổn thương.

Vịnh Thiện trong lòng bực bội, hừ một tiếng, “Ngươi lưu tâm đến việc y muốn ăn thứ gì nữa sao, vậy thì chuẩn bị vài ba món thanh đạm là được. Chọn ra một ít măng non với đậu hủ, phái người ra ngoài mua hai khối Trân Châu Cúc Hoa Cao ở tiệm Dung Hương Ký trong kinh thành, nhớ rõ, phải nói bọn họ làm ngay tại chỗ, đừng lấy loại đã để sẵn hai canh giờ. Mùa đông trời rét, món ăn mặn cũng không thể thiếu, nhưng phải làm nhạt một chút, gà xé phay xào với cải bó xôi cũng được…”

Hắn thuận miệng liền nói ra một loạt món ăn, đều là những món trước đây Vịnh Kỳ rất thích, thường sai Tiểu Trù Phòng trong cung điện làm.

Nói đến đó lại nhìn qua Vịnh Kỳ, chỉ cảm thấy bản thân mình vừa rồi ngốc như lợn, một lòng không nhẫn tâm ngược đãi y, vừa yêu lại vừa hận, rốt cuộc phải tức tối cắn răng chịu đựng.

Dặn dò Thường Đắc Phú xong, đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Vịnh Kỳ hung hãn kéo mạnh.

Vịnh Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn kéo mạnh cả người ngã xuống giường, vội vàng giãy giụa muốn đứng lên.

Vịnh Thiện nghiến răng, hung dữ uy hiếp: “Huynh thành thật ngồi ở bên giường cho đệ, nếu đệ mở mắt mà nhìn không thấy huynh, thì chờ xem đệ hành hạ huynh như thế nào!”

Thấy Vịnh Kỳ lộ ra vẻ sợ hãi, thật sự không dám bỏ trốn nữa, Vịnh Thiện mới nhắm mắt lại, cảm thấy mãn nguyện thả lỏng nghỉ ngơi.

Giấc ngủ này, là giấc ngủ yên bình nhất của hắn kể từ lúc bị thương cho đến nay.

Vịnh Thiện sau khi ngủ đầy một giấc toàn thân cảm thấy khoan khoái dễ chịu, chậm chạp mở mắt ra, nhìn thấy ngay hình ảnh Vịnh Kỳ bên cạnh đang cúi đầu trầm tư, trong lòng lại càng thêm vui sướng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn sẫm tối, hắn giật mình a một tiếng rồi đột ngột ngồi bật dậy.

Vịnh Kỳ không biết hắn đã thức dậy từ lúc nào, càng không biết người đệ đệ hỉ nộ vô thường này lại tính phát điên theo kiểu gì, hoảng sợ theo phản xạ đứng lên đưa mắt nhìn hắn.

Thường Đắc Phú cũng bị một tiếng a của Vịnh Thiện làm giật mình, mau mắn chạy tới, cẩn thận hỏi: “Điện hạ, người làm sao vậy? Phải chăng muốn căn dặn chuyện gì?”

Vịnh Thiện lắc đầu, chống tay lên giường ghìm động tác chậm lại, cười nói với Thường Đắc Phú: “Ta ngủ quên mất, chẳng còn biết giờ giấc gì nữa. Cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa?”

Thường Đắc Phú hiếm khi thấy Vịnh Thiện tâm tình tốt như vậy nên thầm khó hiểu, vội cười lấy lòng, đáp: “Hồi bẩm Điện hạ, vừa đến giờ Hợi, thức ăn đã sớm chuẩn bị xong rồi, vẫn đang hâm nóng, bây giờ thần lập tức gọi người mang lên?”

“Mau mang lên đây, đã đến giờ Hợi rồi, muốn người ta bị đói chết hay sao?” Vịnh Thiện cười mắng hắn một câu, xoay người nhìn Vịnh Kỳ, “Ngày đầu tiên ở đây đã khiến huynh chịu đói. Sao không gọi đệ thức dậy? Không sợ tổn hại đến sức khỏe hay sao? Lại đây đệ xem nào, có phải đã đói quá rồi không…” Vừa mỉm cười vừa như trêu đùa đưa tay đặt lên bụng của Vịnh Kỳ.

Vịnh Kỳ không ngờ hắn lại làm động tác này, chưa kịp né tránh đã bị Vịnh Thiện chạm vào người. Y vô cùng sợ nhột, nhất là ở chỗ hai bên sườn, bây giờ lại bị Vịnh Thiện xoa xoa liền nhịn không nổi bật cười một cái. Nhưng rồi đột nhiên nhớ ra người đang ở trước mặt mình là ai, lập tức cố nén lại khiến cho biểu cảm đảo ngược vô cùng mất tự nhiên.

Vịnh Thiện thấy vậy vô cùng thích thú, “Thật thú vị, cách một lớp y phục rồi mà cũng sợ đến như vậy sao, đệ còn tưởng rằng chỉ có lúc huynh không mặc…” Nói hết một nửa thì đã biết không nên nói tiếp, bỗng nhiên dừng lại.

Ngẩng đầu nhìn Vịnh Kỳ.

Quả nhiên, sắc mặt của Vịnh Kỳ đã trắng bệch như giấy, tuy rằng y không dám bước lùi về sau nhưng giữa hai người giống như bị ngăn cách bởi một bức tường băng trong suốt.

Thấy Vịnh Thiện nhìn mình, Vịnh Kỳ lập tức quay mặt đi không muốn đối diện với Vịnh Thiện.

Không khí tốt đẹp ban đầu bây giờ đã hoàn toàn bị giáng xuống mức tồi tệ nhất.

Vịnh Thiện thầm trách bản thân đã gây ra tội lỗi không thể cứu chữa. Tại sao ta lại ngu xuẩn như trư cẩu thế này, chẳng lẽ đầu óc ta choáng váng đần độn cả rồi, giờ phút này lại đi nhắc đến chuyện ở Nội Trừng Viện? Biết mọi sự đã không thể cứu vãn, có miễn cưỡng hao tâm tốn sức giải thích cũng chẳng thay đổi được gì, đành tự mình giấu đi khuôn mặt tươi cười quay về với biểu cảm lãnh đạm ác liệt trước nay, nói với Thường Đắc Phú, “Thường Đắc Phú, ngươi quản việc thế nào vậy, một bữa cơm phải chuẩn bị lâu đến thế sao?”

Thường Đắc Phú hầu hạ Vịnh Thiện đã lâu, vừa nghe qua ngữ khí của hắn đã biết xảy ra chuyện, âm thầm than khổ oán trách Vịnh Kỳ, không biết tên Thái tử bị phế truất xui xẻo này lại mạo phạm chuyện gì khiến cho tân Thái tử điện hạ quyền thế một trời nảy sinh tức giận, làm cho người khác bị vạ lây. Đành phải chạy đến cười giả lả đáp: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong, đều đang được mang lên bày biện trên bàn cạnh cửa sổ điêu hoa, như vậy điện hạ có thể vừa dùng bữa vừa thưởng thức hoa mai trong tiểu viện.”

Vịnh Thiện nghiêm mặt nói: “Ai có thời gian rỗi mà thưởng mai? Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ta giống loại người đó sao?” Nói dứt lời chợt nhớ ra Vịnh Kỳ thích nhất là thưởng tuyết thưởng mai, tâm tình của bản thân không tốt mắng Thường Đắc Phú cho hả giận, không ngờ lại quơ luôn cả Vịnh Kỳ vào. Thường Đắc Phú cũng oan uổng, sắp xếp bày trí bữa tối ở nơi đó cũng chỉ vì hắn đặc biệt dặn dò phải làm sao khiến cho Vịnh Kỳ vui vẻ.

Thường Đắc Phú nào dám phân bua, vẫn cười cười nói: “Như vậy… là chuyển mọi thứ vào bên trong…?”

“Không cần.” Vịnh Thiện cúi đầu suy nghĩ rồi lại cười một tiếng, “Cứ dời đến dời đi như vậy, khi nào mới xong đây? Chỉ sợ ngay cả ngươi cũng đang thầm mắng ta thay đổi thất thường.”

Thường Đắc Phú không dám nói tiếp nữa.

Vịnh Thiện phất tay: “Thôi không dài dòng nữa, dùng bữa đi.”

Lúc này vài tên nội thị bước lên, cẩn thận đỡ Vịnh Thiện dậy. Vịnh Kỳ còn đứng nguyên chỗ cũ, Thường Đắc Phú thấy y tựa hồ không dám động đậy, lẳng lặng bước đến bên cạnh khẽ giọng tằng hắng một cái rồi cười nói: “Vịnh Kỳ điện hạ, xin ngài hãy thương cho chúng nô tài với, đừng làm cho Thái tử tức giận thêm nữa. Nếu làm cho Thái tử giận thì không biết bao nhiêu người phải chịu khổ, ngài coi như làm chút việc thiện đi.” Vừa giả lả vừa lôi kéo, lát sau đã đẩy Vịnh Kỳ đến chỗ bàn ăn ngồi xuống đối diện với Vịnh Thiện.

Đồ ăn nóng hổi, thơm nức đến mê người. Vịnh Thiện nhìn lướt qua, tất cả đều làm đúng theo căn dặn của mình, ưu tiên những món bình thường Vịnh Kỳ thích ăn nhất. Hắn thầm khen Thường Đắc Phú làm việc chu đáo, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi nhìn qua Vịnh Kỳ đang ngồi trước mặt, ảm đạm hỏi: “Sao huynh không ăn gì cả? Chẳng lẽ còn muốn chọc cho đệ cáu lên?”

Vịnh Kỳ nhìn nét mặt của hắn, biết hắn thật sự sắp tức giận, đành phải nhấc đũa, tùy tiện gắp một mảnh nấm hương cho vào miệng nhai vội, ngay cả mùi vị thế nào cũng chưa kịp biết đã nuốt qua khỏi yết hầu.

Vịnh Thiện vô cùng thông minh, đoán ngay ra được chuyện gì đang xảy ra, đưa mắt lạnh lùng quan sát y một lát, thầm than, cùng mình dùng cơm khó trách y có ăn cũng chẳng biết mùi vị, e rằng chỉ khi kẻ chướng mắt này không ngồi đây, y mới có thể ăn ngon miệng.

Không khỏi một trận nản lòng, nản lòng rất nhiều… nhưng vẫn lo lắng cho Vịnh Kỳ, ở Nội Trừng Viện đã lộng hư thân thể, bây giờ ngay cả việc ăn uống còn không điều dưỡng, sau này thể nào cũng sinh bệnh.

Vịnh Thiện vừa nghĩ vừa ăn, kỳ thật cũng chẳng còn biết mùi vị thế nào nữa, ăn được vài miếng đã buông đũa, chau mày nói: “Không hợp khẩu vị, không ăn!” Để cho hạ nhân nâng hắn dậy, đưa tay chỉ về phía Vịnh Kỳ – lúc này cũng đã buông đũa theo hắn – cảnh cáo nói: “Ta không ăn nữa, nhưng không nói huynh ngừng lại. Những món này đều là món huynh thích ăn nhất, huynh phải ăn hết cho đệ. Thường Đắc Phú!”

“Có nô tài…”

“Giám sát y cho ta.”

“Dạ!”

“Y chưa ăn no thì chưa được dừng.”

“Dạ…” Thường Đắc Phú đáp, nhưng cảm thấy khó xử, khẽ hỏi: “Điện hạ, nô tài làm sao biết y đã ăn no hay chưa?”

“Đồ ngốc! Ngươi không biết tự suy nghĩ sao?” Vịnh Thiện khinh mắng một câu, dùng ánh mắt tối sầm nhìn thẳng Vịnh Kỳ.

Vịnh Kỳ bị hắn nhìn như vậy biết không còn cách nào khác, đành phải cầm đũa lên một lần nữa. Vịnh Thiện lúc này mới hài lòng, để hạ nhân đỡ mình quay về phòng, nói: “Cả ngày nằm trên giường, càng nằm lại càng thêm lười biếng. Đưa ta đến chiếc ghế kia ngồi một lát đi.” Vừa mới ngồi xuống, dạ dày bỗng nhiên cồn cào sôi lên vài cái, chẳng những Vịnh Thiện nghe thấy mà hai kẻ hạ nhân dìu hắn cũng đều nghe thấy, cả ba người đều ngây ra.

Hai tên hạ nhân không dám cười, vô cùng vất vả cố nhịn xuống.

Vịnh Thiện thì lại mỉm cười, phân phó: “Xuống dưới mang lên đây một bát cơm, một bát cháo sườn, thêm một bát canh nóng, loại canh gì cũng được, ta sẽ ăn ở đây.”

Hai tên hạ nhân vội vàng vâng dạ, chạy nhanh ra cửa mới thở phào một tiếng, cùng nhau bật cười.

Vịnh Thiện ngồi chờ, trong lòng cũng muốn Vịnh Kỳ ở phòng bên cạnh dùng bữa thoải mái một chút. Thức ăn còn chưa được mang lên nội thị đã tiến vào bẩm báo, “Vịnh Thăng điện hạ cầu kiến.”

“Sao?”

Xem ra bữa cơm tối nay thật không dễ dàng đến miệng, lại một kẻ tới đây để làm mất khẩu vị nữa rồi.

Vịnh Thiện xuất thần lơ đãng nhìn lên nóc nhà, bảo với nội thị: “Ngươi nói cho hắn biết, vết thương của ta chuyển đau, hiện tại vừa mới dịu xuống, còn chưa dùng bữa tối. Hỏi hắn có chuyện gì, nếu không phải là chuyện khẩn thì ngày mai hãy đến.”

Nội thị vâng dạ bước ra ngoài, lát sau trở về bẩm báo, “Vịnh Thăng điện hạ nói đây là việc gấp, xin Thái tử điện hạ dành cho y chút thời gian, vừa dùng bữa vừa nghe y nói vài lời cũng được.”

Vịnh Thiện không chần chừ, nói: “Hắn có thể có việc gấp gì chứ, không phải là chuyện của Vịnh Kỳ sao? Quản đến Vịnh Kỳ, hắn còn chưa đủ tư cách!” nghiến hàm răng trắng như tuyết cười lạnh một hồi, lại nói: “Hãy cho hắn vào đi, ta thật muốn xem hắn đàm luận với ta như thế nào.”

Nội thị liền ra ngoài dẫn Vịnh Thăng tiến vào.

Vịnh Thăng gần đây xuân phong đắc ý, tiền đồ rộng mở, ở trước mặt Phụ hoàng huyênh hoang không ít, bây giờ lại được Phụ hoàng ban cho một ít quyền hành, ngay cả Nội Trừng Viện cũng giao cho hắn cai quản, gặp ai cũng hớn hở như người có hỉ sự đến nơi.

Đứng trước Vịnh Thiện tùy ý hành lễ một cái, ha hả cười nói: “Thấy thân thể Thái tử điện hạ tốt hơn nhiều, trong lòng đệ đệ thật sự vui mừng. Thái tử đang mang thương tích trong người vốn không nên tùy tiện quấy rầy, nhưng mà có một việc cần phải thỉnh ý Thái tử, đệ đệ đây không dám tự mình làm chủ.”

“Lại đây, ngồi xuống rồi nói.” Vịnh Thiện mời hắn ngồi, ôn hòa nhìn hắn, “Phụ hoàng giao quyền hành cho ngươi, việc ấy ta đã biết, ngươi từ trước đến nay có rất nhiều chủ kiến, sự việc nên giải quyết thế nào thì cứ làm theo thế ấy, không cần mọi chuyện đều đến hỏi ý ta. Sao? Có việc gì cần ta ra chủ ý giúp ngươi?”

“Đúng vậy” Vịnh Thăng cung kính ngồi trên ghế, thân mình thẳng tắp, “Phụ hoàng giao cho đệ cai quản việc ở Nội Trừng Viện, mà chuyện ở Nội Trừng Viện từ trước là do Thái tử trông nom.”

“Ừ.”

“Đệ tra xét danh sách phạm nhân một hồi, hình như thiếu mất một người.”

“Sao?” Vịnh Thiện khẽ nhếch khóe môi không hiện rõ ý cười, “Nội Trừng Viện cư nhiên thiếu người, đây chẳng phải là chuyện tày trời sao? Sao ngươi không lập tức hồi bẩm Phụ hoàng? Ít nhất cũng phải đem đám người ở Nội Trừng Viện bắt lại, nghiêm hình thẩm vấn. Ngươi đã hỏi Trương Thành chưa?”

“Đã hỏi rồi,” Vịnh Thăng tựa hồ đã sớm có chủ ý, vẫn ha hả cười, “Nếu thật sự tên phạm nhân kia đã chạy thoát, đệ đệ sớm trực tiếp bẩm báo Phụ hoàng, đệ chỉ nói là hình như thiếu mất một người, không có nói thật sự thiếu một người. Trương Thành vừa trả lời đệ liền hiểu được, là Thái tử thả người.”

“Rõ rồi.” Vịnh Thiện vỗ nhẹ trên bàn một cái, làm bộ như bừng tỉnh: “Ngươi nói chính là Vịnh Kỳ.” Dứt lời thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Vịnh Kỳ là ta hạ lệnh thả đi, án tình của y ta đã đích thân thẩm vấn, chứng minh y bị oan nên đã bảo Nội Trừng Viện thả người. Thế nào? Ngươi hoài nghi ta thẩm tra không rõ ràng sao?”

“Không không.” Vịnh Thăng nói: “Thái tử tự mình thẩm án, tuyệt đối rõ ràng.”

Vịnh Thiện thấy hắn lần này nói chuyện rành mạch, ngôn từ đúng mực, thật giống như đã định liệu trước, âm thầm nghi hoặc. Thần sắc của Vịnh Thăng như vậy, nhất định đằng sau còn có gì mờ ám.

Nhưng là cái gì?

Suy nghĩ một lát, Vịnh Thiện mơ hồ đoán ra được, nhất thời tâm nội chấn động.

Sự tình không ổn!

Chỉ nghe Vịnh Thăng chậm rãi nói: “Lúc Thái tử cai quản Nội Trừng Viện thẩm tra án của Vịnh Kỳ, kết án, đó là chuyện mà ai cũng không thể bác bỏ. Nhưng mặt khác, có một chuyện về Vịnh Kỳ chỉ e Thái tử không biết. Khi Vịnh Kỳ bị giam ở Nội Trừng Viện đã bí mật truyền thư ra ngoài. Thái tử cai quản Nội Trừng Viện, phạm nhân lén truyền thư ra ngoài phải xử trí ra sao, không lẽ nào không biết?”

Mi mắt Vịnh Thiện giật một cái, biết mình đã đoán đúng, tỏ ra bình tĩnh nói: “Quy định của Nội Trừng Viện quả thật ta biết rất rõ.”

“Đúng.” Vịnh Thăng chầm chậm ngân dài tiếng, lại nói: “Phạm nhân ở Nội Trừng Viện, mặc kệ là có tội hay vô tội cũng không được phép truyền thư ra ngoài, để tránh cấu kết liên lạc, hoán đổi lời khai. Mà nếu người nhận thư kia là Phi tần đang chịu tội trong cung, hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Luật định của tiên vương nói rõ, thông đồng cấu kết đồng nghĩa với tội danh đại nghịch mưu phản.”

“Việc này e rằng cần phải xem lại hoàn cảnh.” Vịnh Thiện mỉm cười ngắt lời hắn, “Phải xét quan hệ với vị Phi tần phạm tội ấy là như thế nào. Ví như mẫu tử tình thâm, có lẽ trong lòng tưởng nhớ, nhất thời làm việc thiếu suy nghĩ, cũng không cần phải khống lên đến tội mưu phản.”

“Sao? Làm thế nào Thái tử biết thư của Vịnh Kỳ là gửi cho Lệ phi? Không lẽ mọi chuyện đều có sự đồng ý của Thái tử?”

Vịnh Thiện sao không biết đây là bẫy rập, chỉ cần gật đầu một cái tội danh kia sẽ trút hết lên người Thái tử hắn, nói không chừng ngày mai hắn sẽ biến thành một Vịnh Kỳ thứ hai, lạnh lùng nói: “Đừng đem việc này đổ lên đầu ta. Xem chừng ngươi so với ta càng tường tận sự việc hơn mới phải, lần trước Vịnh Kì truyền thư chẳng phải chính ngươi đã báo lại với ta? Theo ta thấy đây cũng không phải đại sự nghiêm trọng gì cả, ngươi cứ như lần trước xử lý là ổn, ta nhận tấm lòng của ngươi, ngày sau tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi.”

Vịnh Thăng thấy Vịnh Thiện không khẩn trương, bản thân hắn cũng không nóng vội, hắn đã dám đến nơi này lật bài ngửa ra với Vịnh Thiện thì hẳn nhiên đã sớm cùng mẫu thân Cẩn phi và vài tên tâm phúc mưu tính thương lượng kỹ càng, mọi tình huống đều dự trù chu đáo, kế thứ nhất không thành ngay lập tức có thể đem kế thứ hai ra sử dụng, làm bộ dạng thoải mái cười nói: “Chuyện lần này làm sao giống chuyện lần trước được? Trước kia là muốn truyền thư, nhưng dù sao cũng không thật sự đến nơi, chỉ quy kết vào tội có ý truyền thư thôi. Còn bây giờ thư kia đã thật sự tới tay Lệ phi rồi, tội danh câu thông trong cung đã thành lập. Ai, đệ đệ đây còn thật không biết xử trí như thế nào. Không chừng, sau này không chỉ liên lụy một mình Vịnh Kỳ...” Ngữ khí vừa chuyển, đè thấp thanh khí, “Ở Nội Trừng Viện có thể đem thư truyền ra ngoài, lại còn giao đến tận tay Lệ phi, chắc chắn người bình thường không thể nào làm được. Thái tử có biết người phụ trách truyền thư đi là ai không?”

Vịnh Thiện thật sự phải hít một hơi thật sâu, biết tử huyệt đã rơi vào tay đối phương, chỉ còn cách trầm tĩnh nói: “Ta cũng thật muốn biết ai mà có khả năng lớn như vậy. Ngũ đệ tài giỏi đến thế, nhất định đã điều tra ra rồi.”

Vịnh Thăng xoa xoa tay, giả vờ như đang hết mực khó xử, “Điều tra thì đã điều tra xong, bất quá nói ra, chỉ sợ Thái tử ca ca thương tâm.”

Vịnh Thiện sau một lúc lâu quan sát hắn, bỗng nhiên hai vai run run, ngửa mặt lên trời cười to, cười dài đến nửa ngày mới dừng lại nhìn đến Vịnh Thăng, sầm mặt lãnh đạm hỏi: “Thư kia là ngươi bắt được tận tay?”

Vịnh Thăng bị một tràng cười to bất thình lình của hắn làm cho ngạc nhiên, sửng sốt mãi một lúc sau mới gật đầu, “Đúng.” Ánh mắt quay trở về vẻ thanh tỉnh bén nhọn như lúc đầu.

“Còn nhân chứng,” Vịnh Thiện không chút để ý, nói: “Chỉ sợ ngươi cũng tìm được rồi?”

“Không sai.”

“Tốt.” Vịnh Thiện tán thưởng một tiếng, “Thì ra ngươi đến đây là muốn bàn điều kiện với ta.”

Hắn vào thẳng vấn đề, Vịnh Thăng cũng không cần giả bộ quanh co. Dựng thẳng một ngón tay cái, nghiêm nghị nói: “Thái tử thật khí phách, nói chuyện rất rõ ràng. Việc này liên quan đến Vịnh Kỳ, lại liên lụy đến Vịnh Lâm, theo đệ đệ thấy Thái tử không thể không nhúng tay vào. Nhưng chẳng lẽ Thái tử không sợ?”

“Ta sợ cái gì?” Vịnh Thiện hỏi lại: “Ngươi có trong tay nhân chứng vật chứng, không đi gặp Phụ hoàng mà lại tới gặp ta, hiển nhiên có việc cần nhờ đến ta. Ngươi đã có việc nhờ vả, thì chuyện này thể nào ngươi chẳng giúp ta che giấu. Ta dù gì cũng là Thái tử, trong đầu cũng có chút lý trí.”

“Đúng vậy.” Vịnh Thăng lại cười, “Quả thật có một việc muốn cầu xin Thái tử.”

“Nói đi.”

“Vẫn là chuyện của cậu đệ...”

Vịnh Thiện nói: “Chuyện của cậu ngươi không phải đã phán lại tội rồi sao? Phụ hoàng không lấy mạng hắn, chỉ phạt một chút bạc vàng. Phương gia chẳng lẽ chút bạc cắc như vậy cũng không có sao? Nếu không có, ta sẽ viết ngay chứng từ, ngươi nói cậu ngươi đến khố phòng lĩnh bạc.”

“Ai, cậu của đệ thật sự chỉ biết gây phiền toái, đừng nói Thái tử, đệ cũng không đủ kiên nhẫn, nhưng còn cách nào khác đâu? Mẫu thân chỉ có mình y là ca ca.” Vịnh Thăng thở một tiếng, bước lên trước mặt Vịnh Thiện, nói: “Thái tử gần đây dưỡng thương không đến nghe bàn chính sự, còn chưa biết chuyện cậu của đệ. Ngự Sử Cung Vô Hối đứng trước Phụ hoàng tố cáo cậu của đệ, nói cậu âm thầm chiêu mộ tử sĩ, lại đi khắp nơi thu thập ngày sinh bát tự của Phụ hoàng cùng các vị Hoàng tử, ý đồ bất chính. Thái tử nghe thử xem, tội danh này nào phải chuyện đùa? Trước nay kết cuộc đều là tịch biên tài sản tru di toàn tộc, làm mẫu thân của đệ sợ tới mức ngã bệnh.”

Vịnh Thiện thân là Thái tử, tai mắt xung quanh cũng không phải là ít, tuy rằng không tự mình dự thính chuyện triều chính, nhưng tin tức nghiêm trọng thế này đương nhiên không thể không biết, qua loa nói: “Phụ hoàng không phải đã nghe tấu rồi sao? Đã phán Cung Vô Hối vu khống hãm hại hoàng thân quốc thích, đem hắn tống vào thiên lao. Phụ hoàng là bậc quân chủ anh minh, ngươi còn lo lắng cái gì?”

“Làm sao mà không lo lắng được? Tính tình của Phụ hoàng Thái tử hiểu rõ nhất, nếu sau này Cung Vô Hối được thả ra, có tám phần là được quan phục nguyên chức. Hắn nhất định ghi hận trong lòng, một lần vu cáo không thành, có thể tái vu cáo, một … hai… ba… nhiều lần nữa…, Miệng lưỡi thế gian nấu chảy vàng, Phụ hoàng về sau cầm chắc không tin sao? Việc này... thật sự cần đến Thái tử ca ca giúp đỡ.”

Vịnh Thiện nghe qua một nửa đã hiểu được Vịnh Thăng muốn gì, trong lòng sắc lại, giận tái mặt nói: “Ngươi cuối cùng có ý gì đây?”

“Muốn diệt cỏ phải nhổ tận gốc…” Đến lúc này, lời có khó nghe đến mấy cũng phải nói ra khỏi miệng. Vịnh Thăng nuốt khan một ngụm, nắm chặt thanh đao trong tay, xem nhẹ tất cả, dốc toàn lực nói lớn: “…làm cho Cung Vô Hối không thể ra khỏi thiên lao.”

Lời kia vừa dứt, ánh mắt Vịnh Thiện đảo đến, sáng ngời lay động, bén ngọt như đao kiếm, cơ hồ khiến cho hắn thở không nổi. Nhưng sự tình đã đến thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể bỏ cuộc, Vịnh Thăng dùng thái độ vô cùng khác với thường ngày, gân cổ nghiến răng nói: “Đệ hôm nay tới đây đã quyết ý ngọc tốt thà tự tay đánh vỡ. Dù sao sớm hay muộn cũng đều bị tên quan ti tiện kia hại chết, không bằng nhanh một chút, để cho Thái tử ca ca quyết định. Thái tử ca ca nếu giúp đệ lần này, mẫu thân và Phương gia trên dưới mang ơn, từ nay về sau một lòng phò trợ, làm Thiên Lôi mặc Thái tử ca ca sai đâu đánh đó. Chuyện của Vịnh Kỳ Vịnh Lâm dù có chết đệ cũng sẽ mang theo xuống cửu tuyền.”

Ngụ ý phía sau, đương nhiên là nếu Vịnh Thiện không gật đầu, chuyện gì hắn cũng nói ra hết.

Vịnh Thiện nghe hắn gân cổ nghiến răng nói xong lại cười khúc khích, trong mắt duệ quang lập tức toàn bộ ẩn đi, ôn hòa chưa từng thấy, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Cái gì mà ‘ngọc tốt thà tự tay đánh vỡ’? Ngũ đệ toàn nói những điều khờ dại. Chúng ta đều là Hoàng tử, thân ai cũng là kim tôn ngọc quý, một tên quan nhỏ bé so với một mảnh móng tay của chúng ta cũng không bằng, chết một hai tên có gì quan trọng? Ta nhất định giúp ngươi.”

Thái độ của Vịnh Thiện quả thật là xoay chuyển quá nhanh, Vịnh Thăng nhất thời không thể tiếp thu được, ngu ngốc một hồi mới bán tín bán nghi nói: “Thái tử nói thật sao?”

“Nhất ngôn cửu đỉnh mới là tác phong của Thái tử. Ta mà lừa ngươi sao?” Vịnh Thiện cười nói: “Giết một tên Cung Vô Hối mà có được sự quy thuận của Ngũ đệ, nói đến mừng ta mừng còn không kịp.”

Vịnh Thăng đến đó mới biết hắn đồng ý, lộ ra sắc mặt vui mừng, nhân cơ hội liền đánh rắn theo gậy, “Thái tử khi nào thì động thủ?”

Vịnh Thiện trầm ngâm một hồi mới u oán nói: “Ngươi yên tâm, hắn không thể rời khỏi thiên lao được. Vì hai người huynh đệ ngốc của ta, ta sẽ không để hắn còn sống bước ra ngoài.”

Nói xong, khẽ thở dài một tiếng.