"Ngươi không nghĩ rằng ta là một kẻ điên khẩu xuất cường ngôn sao?" Lý Thần hỏi.
Tô Cẩm Mạt nói: "Điên hay không điên, thật ra không liên quan đến Cẩm Mạt, công tử cảm thấy Cẩm Mạt ngồi sau rèm lụa là ra vẻ thanh cao, Cẩm Mạt cũng không cần giải thích làm gì, hiện tại công tử cũng đã thấy qua rồi, có thể buông rèm lụa xuống hay không?
"Được."
Lý Thần đáp ứng rất sảng khoái, hẳn lập tức buông rèm xuống.
Nhưng chuyện khiến Triệu Thái tức giận là Lý Thần cũng ngồi vào sau rèm sa.
Như vậy giống như Lý Thần và Tô Cẩm Mạt hai người đang ngồi cùng nhau, còn bọn họ giống như là tới quấy rầy.
“Tên dê xồm nhà ngươi!"
Triệu Thái vô cùng ghen tị, hẳn nhấc chân đi tới trước rèm sa, muốn đi vào bắt Lý Thần ra, lại sợ khiến giai nhân hoảng sợ, cuối cùng tiến thối không được, hẳn chỉ có thể ở bên ngoài uy hiếp: "Ngươi mau đi ra, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không... Phụ thân ta là thủ phụ đương triều, tất phải để ngươi thậm chí cả tộc ngươi hối hận!"
Trong rèm sa, Lý Thần hoàn toàn coi lời nói của Triệu Thái như đánh rằm.
Hắn tùy tiện ngồi xuống trước mặt Tô Cẩm Mạt, giữa hai người cách một bàn trà, trên bàn trà có bảy. dây đàn, còn có một đĩa hoa quả, bánh ngọt và một ly trà.
Tự mình nâng chung trà lên uống một ngụm, Lý Thần nói với Tô Cẩm Mạt: "Chỉ là loại người này, may mà lúc trước phụ thân ngươi cự tuyệt lời cầu thân của Triệu Huyền Cơ, nếu không gả cho hắn, còn không bằng sớm chết đi cho rồi."
Tô Cẩm Mạt mắt sáng như sao nhìn chén trà trong tay Lý Thần, gương mặt hơi đỏ lên.
Ly trà này, nàng đã uống qua, phía trên còn lưu lại một chút dấu son môi.
Mà người trước mắt này, không biết là cố ý hay là vô tâm, lại có thể uống trà in dấu son của mình.
Nàng chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ một thân thể nam nhân nào, lần đầu tiên gặp mặt Lý Thần đã để hắn dùng chung một chén trà uống chung một chén nước của, điều này làm cho Tô Cẩm Mạt có chút xấu hổ.
"Nếu đã biết phụ thân hắn là thủ phụ đương triều, ngươi không sợ đắc tội hắn sao?" Tô Cẩm Mạt hỏi.
Lý Thần lười biếng nói: "Dưới gầm trời này, chỉ có người khác sợ đắc tội ta, không có ta sợ đắc tội người khác
Tô Cẩm Mạt thản nhiên nói: "Khẩu khí của công. tử thật lớn”
"Khẩu khí của ta có lớn hay không, cách xa như vậy làm sao biết?"
Lý Thần nói xong, cánh tay đặt trên bàn trà, thân thế nghiêng về phía trước, tiến đến trước người Tô Cẩm Mạt, khoảng cách giữa miệng mũi của hai người chỉ là một năm tay, cũng đủ để Lý Thần thấy rõ ràng lông mi cùng vẻ mặt giật mình của Tô Cẩm Mạt.
"Hay là tiểu thư tới gần ngửi một chút?"
Sự ngả ngớn của Lý Thần khiến Tô Cẩm Mạt tức giận.
“Mời công tử tự trọng!"
Lý Thần khẽ cười một tiếng, lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, nói: "Phụ thân ngươi từng nói qua, vật này, có thể làm tín vật định tình."
Tô Cẩm Mạt vốn còn hờ hững, sau khi nhìn thấy ngọc bội kia, gương mặt lộ vẻ khiếp sợ, thất thanh nói:
"Lang Gia ngọc bội?"
"Sao ngươi lại có được thứ này? Đây là vật đính ước giữa gia gia ta và bà nội của ta năm xưa, sau đó bà giao cho mẫu thân ta, tổng cộng một đôi, mẫu thân ta cho ta một miếng, còn có một miếng không biết đã thất lạc ở đâu."
Lý Thần nghe thấy ngọc bội này còn có lai lịch như vậy, thầm nghĩ khó trách có thể trở thành vật ước định giữa Tô Chấn Huyên và phụ hoàng của mình.
Lúc này Triệu Thái tuy ở ngoài rèm sa, nhưng còn có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhìn thấy Lý Thần đột nhiên tiến sát vào Cẩm Mạt, hẳn nhất thời ghen tị đến phát cuồng.
"Cẩm Mạt tiểu thư, thế nào? Tên dê xồm kia vô lễ với ngươi rồi sao!?”
Nói xong, Triệu Thái cũng không quản nhiều, một tay nhấc lên rèm cửa, chỉ vào Lý Thần giận mảng: "Đồ chớ! Cút lại đây cho bổn công tử!
“Triệu Thái!”
Ánh mắt Lý Thần lạnh như băng nói: Cha ngươi ở đây, cũng không dám nói với ta như vậy”
Lời vừa nói ra, cả phòng ồ lên.
Triệu Thái lai giận dữ cười, nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cha ta là thủ phụ đương triều! Quyền khuynh khắp triều, dưới gầm trời này, ai không sợ ông ta?"
"Triệu công tử."
Lúc này trong lòng tràn đầy nghỉ hoặc vì sao Lý Thần lại có một mảnh ngọc bội Lang Gia - Tô Cẩm Mạt lại không kiên nhẫn, nàng nghiêm túc nói: "Xin ngươi yên tĩnh một chút”