Đúng vào lúc này, bên ngoài Tập Chính điện truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, sau đó chính là tiếng hô tê tâm liệt phế của Từ Trường Thanh: "Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ! Vi thần Từ Trường Thanh, có chuyện khẩn cấp, cầu kiến thái tử điện hại"
Tiếng quát tháo không hề có dấu hiệu nào này. hoàn toàn cắt đứt bầu không khí Lý Thần tỉ mi bố trí trong Tập Chính điện.
Lưu Tư Thuần giống như được đại xá, chạy đi như thỏ con, trốn thật xa, nàng cúi đầu với Lý Thần, cuống quít nói: "Dân nữ cáo lui trước."
Nói xong, Lưu Tư Thuần mở cửa Tập Chính điện, vừa đúng lúc Từ Trường Thanh vừa lăn vừa bò chạy vào, Lưu Tư Thuần nhìn Từ Trường Thanh thất kinh, vội vàng chạy đi.
Nếu như không chạy, trinh tiết cũng sẽ bị hủy ở nơi này.
Nếu Lưu Tư Thuần là tìm được đường sống trong chỗ chết, Lý Thần lại là căm củi châm lửa, trơ mắt nhìn vịt sắp nấu chín bay mất.
Hắn cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm Từ Trường Thanh, đè xuống lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay nếu ngươi không nói rõ mọi chuyện, bản cung sẽ ngắt đầu ngươi xuống làm cái bô!"
Từ Trường Thanh kinh hoảng nói: "Thái tử điện hạ, thật sự xảy ra chuyện lớn, tiền mặt tịch thu của hai nhà Trần, Hồ, có khoảng bốn trăm vạn lượng bị cướp!
Câu nói này không dài, nhưng nội dung lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Lý Thần trừng to mắt, giận tím mặt, hắn giận dữ nhìn chằm chằm Từ Trường Thanh, lạnh lùng nói: "Dưới chân thiên tử, bốn trăm vạn lượng này cho dù có vận chuyển cũng tốn nửa ngày, bây giờ ngươi nói cho bản cung biết, nhiều tiền mặt như vậy bị đoạt mất rồi!"
Sắc mặt Từ Trường Thanh trắng bệch, chỉ cảm thấy uy thế của Thái tử điện hạ như sóng to gió lớn, từng đợt nối tiếp từng đợt đè lên người minh, ngay cả không khí xung quanh dường như cũng phải ngưng đọng, ép cho hắn gần như không thở nổi
Lấy hết dũng khí, Từ Trường Thanh nói: "Hai nhà Hồ, Trần có khoản tiền mặt bạc bốn trăm vạn lượng cũng không ở trong kinh thành, mà là được gửi ở trong tiền trang bọn họ mở ở huyện Thông, thần phụng mệnh điều tra tài sản của hai nhà, sau khi kiểm kê ngân khố của hai tiền trang huyện Thông, theo lệ trước tiên sẽ tiến hành niêm phong chuẩn bị vận chuyển đến quốc khố.”
"Vì còn tài sản khác cần kiểm tra để niêm phong, cho nên thần tạm để ở lại Thông huyện, để huyện lệnh phái nha dịch đưa tới kinh thành, dựa theo quy củ, sau khi ra khỏi Thông huyện, lập tức sẽ có quan viên Hộ bộ thống lĩnh quan binh tiếp quản bạc hiện, nào ngờ bạc hiện mới ra khỏi huyện, còn chưa tới địa giới kinh thành đã bị một đám người trực tiếp cướp đoạt, tất cả nha dịch không một ai may mắn thoát khỏi đều bị giết, sau khi thần biết được tin tức liền chạy tới hiện trường, tất cả bạc đã không cánh mà bay.
"Trong lòng thần sợ hãi, không dám giấu diếm chút nào, lập tức đến thỉnh tội với thái tử, xin thái tử ban chết!"
Từ Trường Thanh nói xong, khóc ròng ròng mà nấm rạp trên mặt đất, cúi đầu cực kỳ thấp.
Lý Thần lửa giận công tâm, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, hẳn lạnh lùng nói: "Hiện tại giết ngươi có ích lợi gì? Ngươi chết rồi, bốn trăm vạn lượng bạc kia có thể trở về!? Có những ai biết được tuyến đường vận chuyển này!?" . KHÔ𝑁G QUẢ𝑁G CÁO, đọc tr𝒖𝒚ện tại ~ t r 𝒖 𝙢 t r 𝒖 𝒚 e n.Vn ~
“Ngoài thần ra, còn có huyện lệnh của huyện Thông cũng biết." Từ Trường Thanh vội đáp.
"Hn đâu rồi?" Lý Thần cắn răng hỏi.
Từ Trường Thanh cảm nhận được sát khí trong lời nói của Lý Thần cơ hồ muốn bành trướng mà ra, toàn thân hẳn run lên, nói: 'Quỳ chờ ở ngoài Đông cung”
"Để hẳn lăn vào đây cho bản cung!”
Lý Thần gầm lên một tiếng, lập tức bên ngoài Đông cung có một gã trung niên mập mạp mặc quan phục Huyện lệnh, tóc tai bù xù, mặt mũi tràn đầy sợ. hãi, chạy tới
Hắn khom người cúi đầu, vội vàng chạy tới bên ngoài Tập Chính điện, nhìn thấy Lý Thần mặc y phục thái tử đỏ thẫm, không dám nhìn nhiều, quỳ phịch xuống đất, trán đập mạnh vào nền gạch phát ra tiếng va chạm nặng nề
"Vi thần huyện lệnh huyện Thông, Từ Cứu An, khấu kiến Thái tử điện hạ”
Lý Thần sải bước đi tới trước mặt Từ Cửu An, nhấc chân đá một cước vào trên vai Từ Cửu An.