Lý Thần nở nụ cười vui sướng.
Đông Xưởng nổi tiếng khắp thiên hạ không ai không sợ hãi, chỉ có mình hoàng gia là không sợ bởi vì quyền hành của bọn họ đều là do Hoàng đế ban, cũng là chó săn trung thành nhất trong tay hoàng đế.
Làm xưởng công của Đông Xưởng khiến trong triều e sợ lại là kẻ đầu tiên đồng ý làm việc cho mình.
Trợ lực này, sau này ắt sẽ thành một phần lực lượng không nhỏ của mình.
“Rất tốt.”
Lý Thần ném cây đao trong tay tới trước mặt thái giám Tam Bảo, nói: “Phụ hoàng từng cho ngươi một cây đao, nhưng bây giờ cây đao kia đã rỉ sắt, vậy bổn cung lại cho ngươi cây đao này, ngươi có cần không?”
Thái giám Tam Bảo cung kính quỳ xuống, nhặt cây đao dưới đất lên, siết chặt tay rồi nói: “Lúc Hoàng thượng giao thánh chỉ cho nô tài đã từng nói, từ nay về sau, nô tài chính là đao trong tay của điện hạ.”
Sau đó lại liếc mắt nhìn cửa điện Càn Thanh cung đang khép chặt một cái, Hoàng đế đang hấp hối trên long sàng kia, đã sớm có an bài.
“Trong số tất cả hoàng tử, cửu hoàng tử tuổi nhỏ nhất, ngăm ngoái Hoàng Hậu đã cầu xin phụ hoàng để được tự mình nuôi dạy cửu hoàng tử, còn mời quốc trượng tự mình dạy dỗ, bổn cung phải biết nhất cử nhất động hằng ngày của cửu hoàng tử.”
Tuy bây giờ hắn là giám quốc, nhưng suy cho cùng vẫn là Thái Tử, hoàng đế Đại Hành chưa băng hà, thì hắn không thể đăng cơ, như vậy ngôi vị hoàng đế vẫn còn có thể thay đổi, hắn tin bất kể là các hoàng đệ của mình hay là các đại thần trong triều, thậm chí là đám thân vương kia, vẫn có người mơ ước ngôi vị hoàng đế ấy.
Cuộc chiến hoàng quyền này, mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Thái giám Tam Bảo cung kính nói: “Hằng ngày nô tài sẽ đưa tất cả những chuyện điện hạ muốn biết tới Đông Cung.”
Lý Thần liếc mắt nhìn thái giám Tam Bảo một cái, sau đó xua tay nói: “Khởi giá, về Đông Cung.”
Sau khi trở lại Đông Cung, Lý Thần vốn định đổi một bộ quần áo khác, nhưng nghĩ tới Triệu Nhụy quyến rũ động lòng người chỉ cảm thấy trong lòng kích động không thôi.
Tranh đấu ở Càn Thanh cung ban nãy khiến nhiệt huyết của hắn sôi trào, bây giờ phải phát tiết ngay.
Vì thế hắn chuyển bước, đi thẳng tới tẩm điện.
Nhưng Lý Thần vừa mới đi qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy trước cửa tẩm điện của Triệu Nhụy là Trần Trí.
Trần Trí không hay biết Lý Thần đã đến cho nên bày ra vẻ mặt đau lòng và nôn nóng nói với Triệu Nhụy bên trong: “Nhụy nhi, có phải cẩu Thái Tử kia làm gì với nàng rồi không? Nàng để ta vào nhìn một cái, ta chỉ nhìn nàng một cái mà thôi! Nàng yên tâm, sớm hay muộn ta cũng sẽ giết cẩu Thái Tử kia, báo thù cho nàng!”
“To gan!”
Trong cung điện truyền tới tiếng quát lớn của Triệu Nhụy.
“Ta là tần thiếp của Thái Tử, dựa theo tôn ti ngươi phải gọi ta một tiếng Thái Tử phi, ai cho phép ngươi gọi tên nhũ danh của ta?”
Gương mặt Trần Trí đứng ở cửa tẩm điện hết hết xanh lại trắng.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ta gọi nàng một tiếng Thái tử phi, Thái tử phi, sau khi nàng vào Đông Cung sao lại thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ nàng đã quên lúc trước là ta chăm sóc nàng sao?”
Triệu Nhụy phẫn nộ nói: “Nói hươu nói vượn, lúc ấy ta còn ở phủ của quốc công, lúc nào tới lượt ngươi chăm sóc, lúc đấy ta chỉ tưởng ngươi giống ta, xem ngươi như bà con xa thân thích của quốc công cho nên nói nhiều hơn vài câu mà thôi, ngoại trừ chuyện này đâu còn gì khác, ngươi đừng có ngậm máu phun người.”
Gương mặt Trần Trí vì kích động mà trở nên vặn vẹo, hắn gầm nhẹ nói: “Không phải, nàng vẫn luôn biết ta thích ngươi, ta đã thích rất lâu! Nhụy nhi, nàng nói cho ta biết, phải là tên cẩu Thái tử kia uy hiếp nàng không? Có phải hôm nay hắn mạnh mẽ lăng nhục nàng không? Chỉ cần nàng nói phải, bất kể thế nào, ta nhất định sẽ lấy đầu tên Thái tử kia báo thù cho nàng!”
“Cút!”
Triệu Nhụy giận tím mặt, giọng nói cao hơn rất nhiều, còn ném một ấm trà ra ngoài, “choang” một tiễng vỡ tung bên cạnh chân Trần Trí.
“Chuyện của ta, không liên quan tới ngươi, sau này đừng có tới tìm ta, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Trần Trí nhìn ấm trà vỡ vụn dưới chân, chỉ cảm thấy trái tim của mình cũng nát bấy.
Tấm lòng thành của mình lại bị Triệu Nhụy đạp xuống dưới chân.
Loại cảm giác này khiến hắn ta hận tới phát cuồn.
Hắn ta quy hết chuyện này qua cho Lý Thần, hai mắt hắn ta đỏ bừng, gầm nhe nói: “Bất kể là nàng nói thế nào, ta biết tất cả là vì cẩu Thái tử cho nên nàng mới biến thành thế này, nàng chờ, chờ ta báo thù!”
Lời vừa nói xong, Trần Trí đột nhiên phát hiện trong đám vụn sứ của ấm trà xuất hiện một đôi ủng được thêu tơ vàng tinh xảo.
Lòng hắn ta trầm xuống, Trần Trí chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hắn ta bất giác thuận theo đôi ủng nhìn lên trên, mãi cho tới khi dừng tại gương mặt không chút cảm xúc của Lý Thần.
“Ngươi nói bổn cung là cẩu Thái Tử, còn muốn lấy đầu bổn cung?”
Gương mặt Lý Thần thờ ơ, khóe miệng cong lên nửa cười nửa không nhìn Trần Trí.
Trần Trí hít sâu một hơi, gian nan nói: “Ti chức... Ti chức…”
“Người đâu.”
Lý Thần lười nghe Trần Trí giải thích.
Bất kể hắn ta nói gì, từ lúc Lý Thần phát hiện hắn ta đứng trước cửa tẩm cung của Triệu Nhụy, mọi chuyện đã được định sẵn rồi.
Hai gã thị vệ mặc y phục thêu hai cánh chim nhạn đi từ phía sau Lý Thần ra.
Nhìn thấy quần áo hai gã thị vệ này, Trần Trí trừng mắt không giám tin.
“Cẩm, Cẩm Y Vệ Đông Xưởng!”
Cẩm Y Vệ của Đông Xưởng chỉ nghe theo lệnh hoàng đế.
Lúc trước Lý Thần và Hoàng hậu cùng nhau tới Càn Thanh cung, Trần Trí không có tư cách đi vào đó cho nên không biết trong thời gian một canh giờ, trong Càn Thanh cung, thậm chí là khắp cả đế quốc Đại Tần đã sảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Gương mặt Trần Trí biến sắc, hắn ta biết rõ một khi bản thân rơi vào trong tay Đông Xưởng thì đúng là vạn kiếp bất phục.