Thời điểm nhìn thấy Lý Thần, hồn của Triệu Nhụy sợ bay biến.
Nàng không biết vừa rồi mình giấu vật kia có bị nhìn thấy hay không, vạn nhất bị phát hiện, kết cục của nàng tuyệt đối thê thảm hơn Trần Trí gấp trăm vạn lần.
“Thế nào, có bí mật gì sợ bị Bổn cung nhìn thấy sao?
Lời nói của Lý Thăn, khiến trái tim Triệu Nhụy nhảy lên tận cổ họng, nàng gượng cười nói: “Điện hạ không cần giễu cợt thiếp, ở trước mặt điện hạ, thiếp nào có bí mật gì”
Lý Thần khẽ cười nói:“Không sai, càng ngày càng ngoan ngoãn, nói chuyện thật dễ nghe”
Trong lúc nói chuyện, tay Lý Thần đã thò đến bên hông Triệu Nhụy.
Triệu Nhụy tâm hoảng ý loạn, vội vàng đè tay Lý Thần lại, ai oán nói: “Điện hạ, thần thiếp còn chưa chuẩn bị xong”
“Cái này còn cần chuẩn bị cái gì? Bổn cung sẽ. thương yêu ngươi thật tốt”
Lời nói của Lý Thần, nghe thế nào cũng giống như một tên ác bá đang bắt nạt con gái nhà lành.
Chỉ là thời điểm hắn giơ tay muốn cởi dây thắt lưng bên hông Triệu Nhụy, thì một thứ màu hồng bằng vải lụa lại rơi từ trong lồng ngực hẳn ra.
Thân là nữ tử, Triệu Nhụy mẫn cảm với vật này nhất.
Triệu Nhụy liếc mắt liền thấy thứ rơi từ trong ngực Lý Thần ra chính là một cái yếm của nữ nhân.
Lần này thật là xấu hổ.
Cho dù là Lý Thăn cũng cảm thấy mặt mo đó lên.
Tuy nói mình thân là Thái tử, hậu cung giai lệ thê thiếp thành đàn vốn là chuyện đương nhiên, nhưng đang nãm sấp trên người Triệu Nhụy, yếm của Triệu Thanh Lan còn rơi từ trong ngực mình ra, chuyện ít nhiều có chút không hợp thói thường.
Triệu Nhụy cản cần bờ môi, nói khẽ: “Điện hạ trộm trái cấm ở bên ngoài, còn chưa ăn no sao?
“Cô gái kia là ai, cô nương nhà ai, nếu là Thái tử thích, liền đón vào Đông cung, cũng miễn cho Thái tử hối hả ngược xuôi.”
Lời này, mỗi một chữ đều rất bình thường, hơn nữa còn tương đối săn sóc, nhưng giọng nói kia, lại mang theo một chút chua xót khổ sở.
Lý Thần khẽ cúi người ghé đến bên môi Triệu Nhụy, nói: “Thế nào, ghen?”