Khi tỉnh lại lần nữa thì Lâm Hồi Âm phát hiện mình không ở trong điện thái tử nữa, xung quanh nàng là một mảnh tối om, mờ mịt một chút cuối cùng nàng cũng nhận ra.
Tên đàn ông biến thái đã bắt cóc nàng bảy ngày lại đến rồi.Đã có một đoạn thời gian này nàng chưa từng bắt bị bắt cóc vậy mà đêm nay hắn ta lại đến. Chỉ là lần bắt cóc này khác với bảy lần trước. Ở đây không ẩm ướt, lạnh lẽo như chỗ kia, chắc hắn ta đã đổi sang địa điểm mới rồi.Lâm Hồi Âm vươn tay, mò mẫm xung quanh lại phát hiện dưới thân là một chiếc thảm mềm mại, bên cạnh cũng không có chiếc ghế nào, cũng chẳng có ai. Chẳng lẽ người bắt cóc nàng không ở đây?Nàng có nên thừa dịp này mà trốn đi không? Sau đó thuận tiện xem đây là đâu luôn. Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây thì cọ quậy ngồi dậy. Nơi đây đen mịch vì vậy động tác của nàng cũng hơi chậm chạp, tay cô vơ lung tung phía trước thật vất vả mới nắm được thành giường, sau đó đôi chân cũng cản thận từng li từng tí.Chân cửa cô còn chưa ngã vào giường đã nghe được một loạt tiếng chân bình tĩnh truyền đến. Lâm Hồi Âm lập tức ngừng động tác, cứng ngắc ngồi trên giường.Nàng cảm nhận được tiếng bước chân kia càng lúc càng gần. Càng ngày càng rõ, cuối cùng gần như vang lên ở bên tai, sau đó thì có một hơi thở nhàn nhạt truyền đến. Lâm Hồi Âm biết rõ người đàn ông bắt cóc mình đang đứng ngay trước mắt, chỉ là trong phòng tối om nên cô không phân biệt được người bắt cóc mình là Triêu Ca hay Dạ Huyền mà thôi.Gã đàn ông đứng trước mặt nàng thật lâu nhưng cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.Trong không gian đen tối lại yên tĩnh như vậy càng làm Lâm Hồi Âm bất an không thôi, cô nuốt nước bọt sau đó cảm nhận được gã đàn ông kia đang ngồi xuống bên cạnh mình. Chiếc giường mềm mãi lõm xuống làm thân thể nàng hơi nghiêng, không nghĩ lại đụng phải cánh tay hắn ta.Lâm Hồi Âm vội vàng rụt tay vè, nhưng động tác nàng vừa thực hiện được một nửa, eo của nàng đã bị người đàn ông kia ôm lấy, sau đó nàng rơi vào một vòng ôm ấm áp, rắn chắc.Theo bản năng nàng khẽ động đậy, cái ôm kia cũng siết chặt hơn, ghì chặt nàng trong ngực gã. Nàng cảm nhận được sự vuốt ve của ngón tay gã trên hông mình..Cơ thể Lâm Hồi Âm căng cứng có chút căng thẳng. Tay của hắn lại bắt đầu di chuyển lên trên. Động tác của hắn rất ôn hòa, mang theo mấy phần nhu tình không nói nên lời. Không giống như bảy lần trước, vừa bắt nàng đến đã vội vàng nuốt nàng vào bụng, giày vò nàng muốn chết.Thế nhưng bây giờ hành động ôn nhu của hắn càng làm nàng sợ hãi hơn.Lâm Hồi Âm cảm thấy cơ thể mình cũng bắt đầu run rẩy, không biết là bởi vì động tác trêu chọc chậm rãi của hắn nên sinh ra phản ứng hay là do nàng khẩn trương mà sợ hãi.Tên đàn ông biến thái kia rất hài lòng với phản ứng của nàng, động tác càng mạnh mẽ hơn. Thậm chí hai đầu ngón tay dài đang bắt đầu vuốt ve mặt nàng, cách một lớp ý phục thời gian dần qua bao trùm lên ngực mềm mại.Trong nháy mắt Lâm Hồi Âm bỗng dừng hô hấp, cơ thể rụt về phía sau nhưng người đàn ông cũng không chịu buông tha. Lâm Hồi Âm chỉ có thể một mực né tránh, dể lưng của nàng dán chặt lên...