Nhưng đây là giấc mơ, nàng có thể để mình sa vào, vậy nên dứt khoát lên tiếng: "Đúng vậy, ta thích ngươi....:"
Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại trước sau như một của Dạ Huyền hiện lên vẻ vui mừng, đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực.Cái ôm kia chân thực đến mức làm lòng nàng có chút rung động.Giấc mộng kia rất dài, giống như nàng mơ thấy đến lúc mình cùng hắn kết hôn, trong quá trình đó nàng luôn che giấu bí mật mình từng bị "Triêu Ca" bắt cóc mạnh gian.Trong mộng nàng ích kỷ vì hạnh phúc của mình mà không dám nói bí mật kia cho Dạ Huyền biết, nàng cứ phập phòng lo sợ như vậy hưởng thụ cảm giác hạnh phúc tình yêu trong đường hôn nhân.Cuộc sống như vậy càng thêm hạnh phúc, tốt đẹp biết bao. Nhưng mà đôi lúc nửa đêm nghĩ đến bí mật của mình đột nhiên nàng tỉnh dậy, há miệng thở mạnh.Rốt cuộc có một ngày nàng không nhịn được mà nói thật với Dạ Huyền. Sắc mặt của hắn không hề khó coi, đợi đến sau khi nàng nói xong, chẳng nói một lời chỉ lạnh nhạt nhìn nàng rồi xoay người rời đi.Nàng nhìn bóng lưng hắn, nước mảy chảy xuống mở miệng kêu: "Dạ Huyền... Dạ Huyền..."Nhưng mà hắn lại giống như không nghe thấy lời nàng vậy, cứ đi mãi đi mãi.Nàng cuống quýt đuổi theo bóng người hắn, nhưng dù nàng gắng sức chạy đến đâu cũng không thể bắt kịp nhịp chân của hắn, thậm chí khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng lớn.Đến cuối cùng nàng xụi lơ ngồi bệt trên đất, đáy lòng đau đến cực hặn, làm cho nàng bất chợt cao giọng hét lên...........Dạ Huyền ngủ cũng không yên giấc, trong đầu thỉnh thoảng lại vang lên câu nói của Lâm Hồi Âm."Ngươi căn bẳn không biết cho tới nay ta hận ngơi bao nhiêu. Nếu không phải ngươi đã cứu mạng ta thì ta thật đã muốn tự tay giết ngươi!""Bởi vì ngươi căn bản không biết, ngươi làm những chuyện kia đối với một người đàn bà rốt cuộc có bao nhiêu không tôn trọng, bao nhiêu tàn nhẫn, bao nhiêu vũ nhục."Cả người hắn không nhịn được mà lăn qua lộn lại, đáy lòng càng thêm phiền não.Thật ra đối với hắn mà nói trước giờ xử lý mọi chuyện rất đơn giản. Người trêu chọc hắn hắn sẽ thẳng tay lấy đi tính mạng, nếu gặp người mình thích hắn sẽ đối tốt với nàng.Nhưng bây giờ hắn thật sự gặp phải chuyện khó giải quyết.Hắn nên thẳng thắn hay là không thẳng thắn đây?Nếu hắn thẳng thắn thì nàng càng thêm xích mích thù hận hắn, hắn phải làm gì đây?Hắn thật sự sợ nàng hận hắn...Không ai biết hắn trải qua một ngàn năm dài như vậy rốt cuộc đã mong đợi có thể ở chung một chỗ với nàng nhiều như thế nào, hắn không muốn phá vỡ sự tốt đẹp của bọn họ bây giờ.Đang lúc Dạ Huyền phiền não, bất an thì chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai.Ở trong đêm khuya thanh tĩnh cực kỳ vang dội.Giọng nói kia là truyền tới từ phòng Lâm Hồi Âm.Dạ Huyền nhanh chóng nhảy khỏi giường, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, sau đó mở cửa sổ của nàng lúc này mới nhìn thấy cô gái nằm trên giường trên trán đổ đầy mồ hôi, giống như gặp phải ác mộng kinh khủng vậy, mặt đầy kinh hoàng.Dạ Huyền không hề dừng lại nhảy vào phòng Lâm Hồi Âm, ôm Lâm Hồi Âm vẫn đang chìm trong mộng vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt nàng: "Hồi Âm, Hồi Âm?"