Nhưng mà những yêu ma kia đã là yêu tinh hàng ngàn hàng vạn năm, sao có thể chết dưới tay Lâm Hồi Âm, trùng trùng điệp điệp vọt tới.
Lâm Hồi Âm gắng sức xuất chiêu nhưng vẫn không thể đột phá vòng vây,Triêu Ca thần trí mơ hồ, nhìn cảnh tượng chung quanh cười khổ: "Hồi Âm ngươi đừng quan tâm ta nữa, mau rời đi.""Đi thì cùng đi." Lâm Hồi Âm cố chấp lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn bọn yêu ma bốn phía, ánh mắt hắn lộ ra một tia ngoan độc.Nàng như vậy Triêu Ca chưa từng thấy qua, trong nháy mắt nàng giống như không còn là cô bé vui vẻ hoạt bát thường ngày nữa, giữa mi tâm sát ý bay lơ lửng, quyết đoán mười phần.Triêu Ca há hốc miệng, không biết phải trả lời như thế nào.Ở trong suy nghĩ của hắn, vẫn cảm thấy Lâm Hồi Âm là một cô gái lười ham ăn. Không có chí tiến thủ, trong đầu đều là những ý tưởng mưu lợi, luôn làm chuyện qua loa lấy lệ.Hắn luôn cảm thấy nàng chẳng bằng Thanh Âm chăm chỉ, không thông minh bằng Thanh Âm, không nỗ lực bằng Thanh Âm cũng không thiên tài bằng Thanh Âm lúc còn trẻ.Hắn cảm thấy nàng và Thanh Âm hắn yêu chênh lệch nhau quá lớn.Nhưng bây giờ ở trong thời điểm nguy hiểm nhất nàng lại là người cứu hắn.Hắn cảm thất rất bât ngờ, người thiếu nữ yếu ớt lại ra sức cứu hắn.Lâm Hồi Âm sử dụng tiên lực đối kháng những yêu ma kia. Mặc dù kết giới của nàng làm yêu ma không thể phá giải trong chốc lát nhưng mà càng kéo dài tiên lực nàng cao tiêu hao, làm nàng cảm thấy mệt mỏi.Những yêu ma kia giống như không sợ chết vậy, cứ từng đợt tấn công đến, tậm chí còn đugn đưa thân thể nhìn Lâm Hồi Âm, giống như nhìn thấy thúc ăn ngon trên đời vậy, hưng phấn la lên: "Đó là người, đó là người..."Có vài yêu ma không ăn thịt người.Nhưng đại đa số chúng ăn thịt người để tăng công lực.Đông hoang đại lực có kết giới, bọn chugns không thể tùy tiện xong vào để cướp người ăn thịt, nhưng mà đối diện với Lâm Hòi Âm bị đưa đến Tây Lương, đám yêu ma này cực kỳ hưng phấn!Mũi kiếm màu đen càng lúc càng dày đặc, Lâm Hồi Âm tận lực duy trì kết giới chống đỡ, đến cuối cùng bên khóe môi nàng có máu tươi chậm rãi phun ra.Đột nhiên một mũi kiếm màu đen đánh tới xuyên qua kết giới chém trúng lưng Triêu Ca.Triêu Ca bực bội hừ lạnh một tiếng, cơ thể lung lay, Lâm Hồi Âm mất lực không chống nổi hắn nên cả hai ngã xuống đất.Lâm Hồi Âm hít sâu một hơi, giùng giằng đỡ Triêu Ca đứng dậy,mà lúc Triêu Ca đứng được một nửa thì cả người lại nặng nề té xuống mặt đất, mắt nhắm nghiền toàn thân bất động.Lâm Hồi Âm thất kinh, hốt hoảng nhìn xung quanh lại thấy đám yêu ma kia đang giương nanh múa vuốt đánh về phía mình. Đáy lòng nàng cực kỳ sợ hãi, cầu mong cho tiên lực trong cơ thể nhanh chóng cường đại lên, phát ra tiên khí đánh bọn yêu ma kia bay ra xa.Nhưng mà sau khi tiên lực bùng bổ, Cả người Lâm Hồi Âm mất hết sức lực mềm yếu gục xuống mặt đánh, ánh sáng kết giới xung quanh nàng cũng trở nên yếu ớt.