Giọng nói của Liễu Nhiễu vừa dứt thì cảm thấy có một lực đạo túm lấy cổ cáo nàng, đến khi nàng kịp phản ứng thì cả người đã đứng trên một đám mây.
Đứng một góc ở hành lang ngoài tinh điện, sau khi thấy Dạ Huyền và Liễu Nhiễu biến mất thì Liên Y cả người âm trầm bước ra.Nàng bị giam cầm ở thang cốc một tháng, cả ngày lẫn đêm đều nhớ đén hắn. Hôm qua nàng mới được thả ra, cứ tưởng rằng Dạ Huyền cũng sẽ nhớ đến nàng. KHông nghĩ hắn lại chẳng thèm để nàng vào mắt, cũng không dám lần theo vết xe đổ mà trực tiếp tỏ tình với hắn. CŨng biết tiên phi cô của nàng rất ghét nhị hoàng tử cho nên nàng cũng chỉ có thể trốn trong bóng tối mê luyến hắn.Mới vừa rồi nàng rõ ràng đã cùng những nữ đệ tử hay vây quanh mình vào phòng ăn, nhưng đợi một lúc không thấy Dạ Huyền đến mới không nhinjd dược mà trở lại ban giáp, muốn nhìn xem hắn làm những gì.Chỉ là ngàn vạn lần không nghĩ đến sẽ nghe được đoạn đối thoại của Dạ Huyền và Liễu Nhiễu.Lâm Hồi Âm và hoàng thái tử ở Tây Lương, còn Dạ Huyền và Liễu Nhiễu đang đến đó đẻ cứu cười.Liên Y đứng cạnh cửa sổ trước hành lang tinh điện, nhìn rừng núi trung điệp phía xa một chút, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư...***********Không biết qua bao lâu, Lâm hồi Âm ngồi chổm hổm trên đất cũng miễn cưỡng dựa vào thân cây yên tĩnh ngủ say. Tay nàng nắm chặt vạt áo giống như rất bất an.Thời tiết Tây Lương biến đổi thất thương, một giây trước nóng đến mồ hôi rơi đầy người một giấy kế tiếp lại lạnh đến run rẩy. Lúc này nhiệt độ bỗng hạ xuống làm cơ thể Lâm Hồi Âm có chút đông cứng. KHông tự chủ mà co cuộn cơ thể lại, nhưng vẫn không thể nào chống cự được cái rét, thỉnh thoảng lại run rẩy.Triêu Ca cách đó không xa yên tĩnh nghĩ ngơi, dùng tiên khí yếu ớt trong cơ thể xua tan đi dược tính của đan dược kia. CŨng không lâu sau độc tính lượn lờ quanh cơ thể hắn tiêu tán hết trong không khí.Dược tính được bài trừ làm cho tiên lực trong cơ thể Triêu Ca dân dần khôi phục. Thính giác cũng nhạy hơn người người. Tuy hắn nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được tiếng Lâm Hồi Âm run rẩy. Hít sâu một hơi, đè nén lại tiên khí trong cơ thể chậm rãi mở mắt, ánh sáng trắng quanh cơ thẻ hắn biến mất. Hắn đứng dậy nhìn Hồi Âm đang co cuộn cơ thể mím chặt đôi mối tím tái vì lạnh, vội vàng cởi áo ngoài ra nhẹ nhàng tiến tới đắp lên cho nàng.Lúc Triêu Ca sắp phủ áo mình lên người Lâm Hồi Âm thì đột nhiên nàng tỉnh lại mở mắt nhìn hắn vội vàng lùi lại phía sau. Ánh mắt nàng nhìn hắn rất đề phòng.Cái nhìn đó làm lòng Triêu Ca đau đớn, động tác trong tay cứng đờ, nắm thật chặt cái áo, đưa một vòng trong không trung rốt cuộc dừng lại trước mặt Lâm Hồi Âm, nhàn nhạt mở miệng: "Khoác vài đi."