Nhưng mà bây giờ lúc môi Triêu Ca sắp áp lên nàng lại không có chút cảm giác quen thuộc nào, ngược lại còn cảm thấy chán ghét.
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu cố gắng né tránh. THậm chí nàng còn có thể cảm nhận được tay của Triêu Ca đã chạm tới quần áo nàng, hô hấp của hắn càng lúc càng nóng bổng, mỗi lần thở ra hơi nóng giống như lửa vậy, nướng da thịt nàng có chút đau.Nàng mím môi không để cho đầu lưỡi hắn xông vào.Dục vọng của hắn tăng cao nhưng lại không chiếm được nên trở nên nóng nảy, đưa tay lên bóp cằm nàng dùng sức rất mạnh.Lâm Hồi Âm bị đau nên há miệng, đầu lưỡi Triêu Ca nhanh chóng xong vào. CHỉ là lúc hắn vừa đưa lưỡi vào thì Hồi Âm tỉnh táo lại kịp thời, dùng hết toàn bộ sức lực cắn vào lưỡi hắn.Đau đớn làm Triêu Ca tức giận và tỉnh táo hơn, Lâm Hồi Âm nhanh chóng đẩy hắn ra. Sau đó cũng không kịp suy nghĩ mà vung tay lên cho Triêu Ca một cái bạt tai: "Triêu Ca ngươi nổi bệnh gì vậy, ngươi thật độc ác."Lam HỒi Âm vừa nói vừa đưa mu bàn tay xoa mạnh moi mình. Sau đó nhổ ra hai bãi nước miếng, nhưng vẫn cảm thấy trong miệng mình còn mùi vị của hắn, dạ dày bỗng thấy không thoải mái, suýt nữa ói ra.Triêu Ca giống như không cảm giác được Hồi Âm cho hắn một tát vậy, cứ nhìn nàng chằm chằm sau đó nhẹ nhíu mày một cái, rồi xoay người tiếp tục đặt nàng dưới thân.Vào giờ phút này thuốc trong cơ thể Triêu Ca đã phát dược tính đến đỉnh điểm. Hắn không còn phân biệt được hoàn cảnh xung quanh, chỉ là giống như con dã thú, cảm thấy muốn xé nát thức ăn ngon trước mắt mình.Lâm Hồi Âm liều chết vùng vẫy, nhưng cuối cùng không chống nổi sức lức của Triêu Ca. Cảm giác được áo quần mình bị hắn xé thành hai.Âm thanh áo quần bị xé làm Lâm Hồi Âm đau đớn. TOàn thân khẽ run lên, nàng cảm nhận được bàn tay Triêu Ca chỉ cách áo yếm của nàng chạm đến bầu ngực mềm mại của nàng.Thân thể nàng chán động, không biết chuyện gì xảy ra, trong đột nhiên xuất hiện hình ảnh mình và Dạ Huyền mây mưa với nhau.Rõ ràng nàng và Dạ Huyền chưa xác định bất kỳ quan hệ nhưng nhưng không biết tại sao... Đáy lòng cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy giờ phút này mình làm chuyện này thật có lỗi với Dạ Huyền.Giãy dụa làm nàng mất hết sức lực, nhưng bây giờ không biết sức mạnh từ đâu đến làm nàng đủ sức đẩy Triêu Ca ra.Nàng nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy. Bất kể áo quần trên thân đã rách nát đạp lên người Triêu Ca một cái.Trong cơ thể nàng có tiên lức một giây kia lại bỗng nhiên bùng phát đạp Triêu Ca bay xa mười thước.Triêu Ca đụng mạnh vào cây cổ thụ, lắc lư một cái. Lá cây rụng xuống, ngay sau đó toàn thân hắn ngã xuống đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâm hồi Âm.Lâm Hồi ÂM sợ Triêu Ca sẽ lại tập kích mình như hồi nãy nên chạy đến bên người hắn đưa tay ra bóp cổ hắn.