Hắn chưa từng theo đuổi cô gái nào, cũng không hiểu cách làm sao để theo đuổi một người, hắn sợ quá gấp sẽ dọa nàng chạy mất, hắn sợ nàng sẽ cách xa hắn ngàn dặm.
Cho nên trước mắt hắn chỉ mong được làm bạn với nàng.Mới vừa rồi nàng muốn cùng hắn cắt đứt quan hệ không còn quen biết, nhưng bây giờ lại phát hiện mình không tìm được lý do để từ chối hắn.Hắn giết người có đạo lý của hắn, dẫu sao bất kỳ người nào cũng muốn sống sót, huống chi hắn còn lý do để sống.Có lẽ hắn không xấu như trong tưởng tượng của nàng, không tệ hại như vậy...Lâm Hồi Âm do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn một câu trả lời tương đối bảo thủ: "Thử một lần đi."Thử một lần...Ba chữ hoàn toàn không xác định.Nhưng lại làm Dạ Huyền an tâm hơn, thậm chí còn có chút cao hứng, hắn giống như thiếu niên mới lần đầu biết yêu, lòng đầy vui mừng, có phải đây là cho hắn cơ hội? Có phải thật ra nàng không ghét hắn như hắn từng nghĩ?Chỉ là mấy chữ đơn giản như vậy lại làm cho Dạ Huyền cảm thấy mình đáng để bỏ ra ngàn năm tiên lực, ngàn năm chờ đợi, tất cả tất cả chỉ cần như vậy là đủ.Dạ Huyền cảm thấy bóng đêm hơi lạnh, thu lại ánh mắt trên người Hồi Âm, sau đó chỉ phương hướng của bọn họ: "Chúng ta trở về thôi?"Nói trở về Lâm hồi Âm mới ý thức được bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian ở chỗ này, chợt gật đầu một cái.Một trận gió đêm thỏi đến, Lâm Hồi Âm run cầm cập, cắn răng nói: "Ừ, phải nhanh về thôi."Dạ Huyền không nói gì, chỉ đưa tay ra tự nhiên ôm eo Lâm Hồi Âm.Được Dạ Huyền ôm trong ngực có chút ấm áp, xua tan cảm giác rùng mình đi, Lâm Hồi Âm cảm thấy thoải mái hơn một chút, vì tránh gió nàng còn nhẹ nhàng nghiêng đầu vừa vặn vùi mặt trước ngực hắn.Dạ Huyền cảm thấy mọi chuyện tốt đẹp như một giấc mộng, hắn hơi cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực, tốc độ thả chậm hơi một chút.Nhưng đêm có chút lạnh, hắn sợ nàng nhiễm phong hàn nên không nhịn được lại tăng tốc độ.Vốn khoảng cách cũng không xa, Dạ Huyền vừa do dự nhanh hay chậm thì đã về đến nơi.Đặt Hồi Âm đứng vững vàng trên mặt đất rồi, tay hắn vẫn như cũ ôm lấy eo nàng. Lâm Hồi Âm muốn ngủ lại vội vàng từ trong ngực hắn thoát ra. Dạ Huyền không ngăn cản nhưng đầu ngón tay vẫn lưu luyến từ từ buông nàng ra."Ta vào trước." Lâm Hồi Âm nhìn Dạ Huyền chào một tiếng."Ừ." Dạ Huyền đáp, ánh mắt vẫn đặt trên người nàng.Lâm Hồi Âm cảm thấy lạnh, nghe được lời nói của Dạ Huyền thì nhanh chóng chạy về phòng mình.Dạ Huyền đứng tại chỗ, nhìn theo bóng nàng, ánh mắt có phần ôn nhu.Bóng dáng nàng yểu điệu nhỏ nhắn, toàn thân lại mang trang phục trắng hơi đơn điệu, nhưng dù vậy nàng vẫn cảm thấy vóc dáng nàng rất hoàn mĩ.Nhưng trong nháy mắt nhìn theo nàng, hắn lại nhanh chóng vọt đến cạnh nàng, kéo tay nàng lại, hỏi: "