Hắn đang ngầm có ý định bắt nàng lại, nếu như nàng ra tay thì người gặp chuyện đầu tiên sẽ là Tuệ Liên.
Đàm Nhu không muốn nhưng vẫn phải về, còn có thanh kiếm chưa lấy được, còn Tuệ Liên phải bảo vệ, còn phải cứu Trung Phiên ra còn phải đi tìm sư phụ, nàng không thể làm gì ngoài việc nhún nhường hắn.
Nếu bây giờ nàng ra tay với hắn, hắn sẽ lập tức cho người giết Tuệ Liên, người tiếp theo sẽ là Hiên Trung Phiên, như vậy không những không cứu được người mà còn liên lụy đến người thân.
Đàm Nhu bước đi chầm chập, tên khăn đỏ lúc trước hằn học bước qua nàng.
Nàng cũng hằn học nhìn hắn, quay lưng đi nàng còn nghe rõ mồn một tiếng Đình Nguyên Xuyên nói.
" Cứ lệch nàng ta hầu hạ, còn có tỷ tỷ nữa đúng không? cứ để tỷ tỷ ở nhà bếp làm việc đi."
Đàm Nhu hầm hực đi ra, ra khỏi nhà lao còn thấy một tỷ tỷ cao ráo hiền thục đứng ở ngoài cửa chờ ai đó.
Tỷ tỷ này có thân hình mảnh mai, cài cây trâm bạc, có vẻ là người luyện võ, còn mặc đồ trắng gần giống như là nàng vậy.
Đàm Nhu liền bước qua tỷ ấy, đi được vài bước tiếng tỷ tỷ ấy cất lời.
" Biểu ca, chúng ta về thôi."
Tỷ tỷ đó vô cùng thân thiết với tên khăn đỏ đó, đáp lại tỷ ấy là giọng nói nghiêm túc điềm tĩnh.
" Ở nhà có thể gọi biểu ca, còn ở đây thì gọi là sư huynh, muội đổi đi."
Tỷ ấy càng vui vẻ đáp lời.
" Được, nghe biểu ca hết."
Chốc lát đã không thấy bóng dáng nàng đâu, tên này liền nhếch mép.
Hắn là Bùi Anh năm nay hai mươi tuổi, là con trai của Bùi gia có truyền thống võ sĩ nghĩa hiệp vô cùng, Bùi gia có chỗ đứng trong Huyết Giáo, hắn được tuyển vào Huyết Giáo và đứng vào được hàng ngũ nổi bật về tài võ nghệ, Bùi gia mấy chục năm nay trung thành với Huyết Giáo, không chỉ có gia đình Bùi Anh mà còn có tam thúc của hắn là phần quan trọng của Huyết Giáo, vị tỷ tỷ kia là con nuôi của tam thúc, gia đình của nàng cũng là phần trượng nghĩa họ Diệm, hồi nàng mới bảy tuổi cả gia phả nàng đều bị giết hại trong một đêm, nàng may mắn sống sót trong đống đổ nát đó và được Bùi Hiệp nhận nuôi, nàng vẫn giữ tên Diệm Nguyệt Anh, nhỏ hơn Bùi Anh một tuổi, từ nhỏ thân thiết với nhau, lớn lên vẫn vậy, mười năm tuổi nàng được học ở Huyết Giáo, từ đó cùng với Bùi Anh dính nhau như hình với bóng.
Đàm Nhu bực mình đi vào phòng, Tuệ Liên giờ này đã sớm chìm giấc, nàng có bực mình cũng không dám kích động quá đà.
Sáng hôm sau nàng liền được liều đến hầu hạ Đình Nguyên Xuyên, dù quyền lực không nhiều nhưng phòng ở cũng vô cùng xa hoa, rèm cửa lớn, trong phòng giống như ở tẩm cung hoàng thượng, treo đầy tranh vẽ, hoa ở trong phòng được cắm để mấy bình đủ màu sắc, Đàm Nhu nhìn đến loá cả mắt.
Nàng chầm chậm đi vào, dưới chân giường lộn xộn những quần áo nữ nhân và nam nhân, nàng không mấy bất ngờ, vẫn đứng đó chờ hắn dậy, đi một vòng quanh phòng, nàng lại nhớ Nhị Quốc, cung của nàng cũng không kém này là bao, nàng vừa chạm vào cánh hoa nhỏ được một chút thì hắn bỗng gào lên.
" Người đâu, đem nước rửa mặt qua đây."
Nàng vội vã nhìn xung quanh, không hề có ai, nhưng chậu nước đã để sẵn ở cạnh giường.
Đôi chân tổn thương của hắn đặt xuống đất, hắn chỉ có mỗi áo khoác ngoài che thân rồi hiên ngang đứng lên rửa mặt, Đàm Nhu dè dặt quay mặt đi, hắn vừa rửa mặt xong quay ra nhìn Đàm Nhu cười khẩy.
" Nàng đến hầu hạ ta à?"
Đàm Nhu hành xử giống như tì nữ, lễ độ đáp lại.
" Tiểu nữ được sai tới đây chăm sóc công tử, mong công tử lượng thứ với những gì tiểu nữ không đúng."
Hắn nhìn nàng từ trên xuống, lại cười lần nữa, hắn đi xung quanh tìm đồ sau đó còn vừa tìm vừa nói.
" Nếu là hầu hạ ta thì tuyệt đối phải nghe lời ta, không nghe lệnh thì xử."
Đàm Nhu lại vừa mỉm cười vừa vâng lời.
" Vâng, công tử."
Nàng chẳng sợ hắn có xử nàng hay không, nàng chỉ sợ hắn đụng tới người thân nàng, nàng nhún nhường hắn một trong lòng ủ mưu lật lại mười.
Hắn ném lại cho nàng một bộ y phục nam nhân, trong có vẻ rất mới, nhưng bộ này hình như không phải là của người hầu, nàng ngơ người nhìn hắn.
Hắn cười nói lại.
" Cải nam trang, Huyết Giáo có quy tắc, chủ tử nam nhân thì người hầu cũng là nam nhân."
Đàm Nhu vứt ngay y phục xuống, hắn bất ngờ tròn mắt nhìn nàng, Đàm Nhu tháo vài phụ kiện trên đầu xuống, cây trâm cài, kẹp tóc hay trang sức trên người, nàng để vào túi áo thật cẩn thận, búi tóc lên hết giống như một nam nhân, nàng chùi lớp son nhẹ trên môi đi, lúc này đã ra dáng một nam nhân hơn rồi.
Nàng lấy lại y phục lên, thản nhiên nhìn thẳng mặt hắn hỏi.
" Tiểu nữ phải thay đồ ở đây sao?"
Hắn bừng tỉnh, lắc đầu vừa đơ người.
Hắn quay mặt đi, chỉ tay về phía sau giường ngủ.
" Sau đó là chỗ thay đồ."
Nàng cầm y phục đi vào, trong chốc lát đi ra là một nam nhân nhỏ con, trên tay còn cầm lại y phục cũ của mình.
Y phục màu xanh lục này vô cùng hợp với nàng, cải nam trang thì cũng làm mặt nàng sáng bừng lên trông là một nam nhân tuấn tú.
Hắn nhìn nàng cảm giác có chút thẹn thùng, hắn ho một tiếng chỉ về phía giường ngủ giễu cợt nói.
" Nữ nhân ở trong kia hầu hạ ta không tốt, đem ra ngoài... Xử..."
Đàm Nhu đang bất ngờ vì lời nói của hắn thì hắn chỉ tay về phía nàng, nhắc nàng.
" Ngươi, đích thân ngươi xử ả cho ta."
Nàng còn ngơ người thì hắn đi về phía nàng đẩy nàng đi về phía giường, nàng vừa gạt rèm che ra thì nữ nhân kia đã run lẩy bẩy chờ đợi.
Đàm Nhu nhìn nàng ta nước ra trắng hồng tươi tắn xinh đẹp như vậy mà vẫn bị xử thì lại không nỡ, nàng còn thấy cả cơ thể đầy đặn của nàng ta vô cùng gợi cảm.
Đàm Nhu nắm lấy bàn tay nàng ta kéo lên, cả cơ thể trần truồng không mảnh vải, mấy chỗ đầy đặn hơn thì chi chít vết cắn nhẹ, vừa nhìn đã biết là đêm qua vô cùng hăng say, nàng không giết người bừa bãi như vậy bao giờ, Đàm Nhu bước xuống giường nhanh chóng cầu xin cho ả ta.
" Công tử, tiểu cô nương này xinh đẹp gợi cảm như vậy, người nên giữ lại, có một mỹ nữ riêng cho mình cũng là niềm vui, vả lại trong nhân gian rất hiếm có nữ nhân như vậy, vừa có gương mặt đẹp da lại trắng hồng, thân hình lại có chỗ đầy đặn, quyến rũ vô cùng."
Hắn cười, hắn nhìn nàng ngây ngô cúi người cầu xin hắn tha cho nữ nhân đó, có gì cũng có thể buông lời ra, thật sự nữ nhân trong Huyết Giáo này đã nhiều người hầu hạ hắn rồi, nữ nhân nào hắn cũng đã thử qua.
Chỉ là có những nữ nhân hắn thực sự chưa đụng tới, giống như nàng vậy, hắn không động vào được, hắn đã chả giá bởi bên chân của hắn.