Thái Tử Thì Sao?

Chương 32




Đàm Nhu giật mình nhìn hoàng hậu.

" Hoàng hậu. "

Hoàng hậu nắm lấy tay nàng xoa xoa.

" Đừng tự cáu tay mình như vậy, đôi tay xinh đẹp này không thể để bị thương được. "

Đàm Nhu lại lúng túng nhìn hoàng hậu, trong thâm tâm nàng lại có chút ngại.

Chiêu Phong nhìn thấy hoàng hậu đang nắm lấy tay Đàm Nhu mà xoa, chàng liền đi đến.

" Mẫu hậu? "

Hoàng hậu nhìn về phía Chiêu Phong vừa nở nụ cười vừa hỏi.

" Đây là tiểu cô nương đó sao?"

Chiêu Phong liền gật đầu, miệng chàng cười tủm tỉm.

Đàm Nhu có chút thắc mắc nhưng không dám hỏi, nàng chỉ nhìn họ rồi cười ngượng.

Đàm Nhu nhìn chàng đắm đuối, Chiêu Phong cũng nhìn nàng không chớp mắt, hoàng hậu đã định để cả hai yên tĩnh chút nhưng rồi tiếng gọi của ai đó đã vang lên.

" Hoàng hậu."



Trên con đường hoa ấy một dáng đi hiên ngang, người khoác long bào khuôn mặt hậm hực ngang tàng bước đến.

Hoàng thượng đã đến làm giãn đoạn khoảnh khắc cháy lửa tình của Chiêu Phong, hoàng hậu ngao ngán nhìn phu quân mình mà không biết nên nói gì, hoàng hậu quay ra tự mình rót trà tự mình uống.

Chiêu Phong bước lên một bước hành lễ với phụ hoàng, Đàm Nhu ở đằng sau cũng đứng lên hành lễ.

" Tham kiến hoàng thượng. "

Nàng để ý hoàng hậu hoàn toàn không quan tâm, đến bây giờ nàng mới hiểu thì ra hoàng hậu được sủng ái như vậy, gặp hoàng thượng cũng không cần phải hành lễ, để có được một hoàng hậu an nhàn và khí chất như vậy chắc hẳn hoàng thượng đã sủng đến tận trời rồi.

Hoàng thượng khua tay, Chiêu Phong liền nắm lấy tay Đàm Nhu lui ra.

Ánh mắt nàng vẫn nhìn về phía hoàng hậu, hoàng thượng còn nắm lấy tay bà ấy vuốt ve nhẹ nhàng thật là tình tứ.

Giữa vườn hoa biết bao nhiêu là ong bướm, hoa đẹp thì sẽ được để ý nhiều hơn nhưng Đàm Nhu lại chỉ để ý những bông hoa nằm dưới bụi cây, nàng ngắt lấy một bông lên ngửi.

Những bông hoa đón được nhiều ánh sáng hơn thì lại có chút thơm hơn những bông hoa nằm ở dưới tán cây, có phải việc được để ý nhiều sẽ có giá trị hơn không?

Đàm Nhu suy nghĩ một hồi, nàng thẫn thờ nhìn bông hoa đó trách rằng sao mình lại ngắt hoa, nàng lại cười, có lẽ nàng chính là kiếp nạn của bông hoa này.

Bông hoa xinh đẹp như vậy lại bị mình ngắt đi.

Chiêu Phong bỗng nhiên chạy đến vỗ nhẹ vai nàng, Đàm Nhu ngẩng đầu lên nhìn thì Chiêu Phong cài lên mái tóc nàng một bông hoa dại màu vàng.

Đàm Nhu vẫn đứng yên, nàng lại gần hỏi nhỏ Chiêu Phong.

" Đang cải nam trang như vậy, cài lên có đẹp không?"



Chiêu Phong tủm tỉm trả lời nàng.

" Đẹp, nàng ở trong bộ dạng nào cũng đẹp."

Nàng lại bất giác cười.

" Cải nam trang như vậy sẽ nhìn rất xấu."

Từ chỗ chòi lá hoàng hậu và hoàng thượng đang để ý đến Chiêu Phong và Đàm Nhu.

Hoàng thượng quay ra nói.

" Nàng nhìn xem, tên tiểu tử bên cạnh Chiêu Phong đó vóc dáng nhỏ nhắn, đi đứng uyển chuyển như thiếu nữ, khuôn mặt thì lại thanh thoát như nữ nhi, hiếm có nam nhân nào lại xinh đẹp như nữ nhân cả, chắc không phải là..."

Hoàng hậu chưa để phu quân nói hết câu bà ấy đã đáp.

" Đúng rồi, là nữ nhân."

Hoàng hậu đặt chén trà xuống vội nói.

" Chàng còn nhớ Chiêu Phong hồi tám tuổi muốn cưới tiểu muội muội ở núi Nguyệt làm nương tử chứ? Lại còn năm nào cũng nhắc, là nàng ta đó, rất xinh đẹp đúng không."

Hoàng thượng như một tiểu ca ca mà bất giác đưa tay lên che miệng mình, người vừa bất ngờ vừa vui.

" Thật sao? lâu như vậy rồi mà hai đứa vẫn tìm thấy nhau."