Thái Tử Thì Sao?

Chương 294




Mã Bằng đi tới gặp Mặc Vương, vừa tới đã thấy Mặc Vương đi ra từ thư phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại, quay qua thấy Mã Bằng người liền ngoắc tay gọi.

"Nghĩa phụ."

Mặc Vương kéo Mã Bằng lại thì thầm.

" Tối đến để ý nó một chút, không lại làm sằng bậy đấy."

Mã Bằng gật đầu, vẻ mặt còn đang hoang mang, Mặc Vương vỗ vai huynh ấy mạnh hơn.

" Đàm Nhu đi rồi, để mau chóng để nó thoát ra khỏi chuyện này thì cứ nói với nó chuyện này, coi như đánh vào tâm trí của nó."

Mã Bằng lại không gật nữa, huynh ấy chuyển sang thở dài.

"Nói như vậy thì có quá đáng lắm không, con thấy nói một hai lần là được rồi."

Mặc Vương hời hợt gật đầu, người vỗ vai Mã Bằng rồi bỏ đi.

Đến khuya rồi ánh đèn bên thư phòng vẫn chưa tắt, Chiêu Phong thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, thật sự là một chuyện dằm trong tim mãi mãi, Chiêu Phong vừa ngắm sao vừa ngắm trăng.

Đêm nay không có trăng, sao cũng rất ít, nền trời là khoảng không tối mịt, Mã Bằng đẩy cửa đi vào, Chiêu Phong không hề phản ứng hoàn toàn đắm chìm trong khoảng không trước mặt mình.

" Tam hoàng tử, khuya rồi người không ngủ sao."

Chiêu Phong lằng lặng quay ra, trong ánh mắt dường như đã mất đi tia sáng như vì sao trên trời kia rồi, chàng không quan tâm bản thân mà chỉ hỏi về thư.

" Đã đem thư về chưa?"

Mã Bằng gật đầu.

" Thần đã đưa về cho nàng ấy rồi, thư cũng gửi đến tay đại tiểu thư rồi, tam hoàng tử người mau đi ngủ đi ạ."

Chiêu Phong không nghe gì cả, chàng tiếp tục quay ra ngắm trời đất.

Mã Bằng bất lực quỳ xuống nền đất.

" Tam hoàng tử, Đàm Nhu đã đi rồi, xin người hãy chớ đau buồn không buông."

Mi mắt Chiêu Phong từ từ cụp xuống, chàng đưa mắt nhìn về phía Mã Bằng rồi nhìn lại hai bàn tay của mình, chàng từng là một người tâm lý vững tới cỡ nào, chàng đứng dậy, ánh mắt lưu luyến bầu trời đêm.

"Đứng lên đi, ta đi ngủ là được chứ gì."

Nói xong chàng cũng đi về phòng, căn phòng này đã lâu rồi không được ngủ lại, ám khí lạnh và mùi ẩm của hơi

nudc.

Chăn ga gối đều được trải lại sạch sẽ rồi, nhưng không có chút hơi ấm nào, Chiêu Phong nhớ lại trước đây là thái tử đều sẽ được đặt trầm hương trong phòng, và chăn giường đều có hơi ấm.



Chàng cười khổ.

"Ta rất thích làm người bình thường, nhưng người bình thường không có nàng chăn ga rất lạnh lẽo."

Chiêu Phong nhớ lại lúc trước có nàng ở bên cạnh, dù giường ở thư phòng có lạnh thì vẫn không lạnh lẽo như thế này, bởi vì lúc đó có hơi ấm và có sự hạnh phúc của chàng bao quanh, mọi lạnh lẽo lúc đó đều không cảm nhận được.

Bây giờ thiếu đi hơi ấm của một người mãi mãi, cảm thấy về sau chỉ có một mình ở đây thì vô cùng đau đớn, giống như bị đâm một nhát và rồi nằm chết ở trên một tảng băng vậy.

Những ngày sau đó Chiêu Phong luôn cổ gắng tỏ ra mình ổn, nhưng những gì chàng nghĩ đều viết ra trước mặt, vẻ mặt luôn u buồn, trạng thái thiếu sức sống, Chiêu Phong tận lực với công việc, những công việc cần đi xa chàng ấy đều chủ động đi.

Không lâu sau đó Lục Nguyệt lâm bồn, muội ấy sinh ra một đôi trai gái rất khỏe mạnh, nhưng tình trạng muội ấy thì rất yếu, vì sinh đôi cho nên mất máu nhiều, sinh con được ba ngày muội ấy vẫn chưa thể xuống giường, Chiêu Phong hay tin cũng đến xem tình hình, Mã Bằng lúc này vừa chăm con vừa chăm thê tử, trưa sẽ chạy lên tiệm vải xem việc làm ăn, sáng và tối đều ở nhà miết.

Lúc Chiêu Phong đi đến thấy phòng ngủ bị đóng kín, Mã Bằng ái ngại nói.

"Thần chỉ đành để hai con ở cùng với mẹ, tình trạng của nàng ấy rất yếu nhưng vẫn có thể cho con uống chút sữa được, việc chăm lo thần đều sẽ đảm nhận."

Chiêu Phong dạo gần đây luôn cầm theo một chiếc quạt vải gấp, chàng nghe sơ qua cũng hiểu tình trạng rồi, chàng chỉ muốn hỏi về hai đứa bé con đó.

"Ngươi nói hai đứa tên là gì cơ?"

Mã Bằng gượng cười đáp.

" Tỷ tỷ là Mã Văn Nhi, đệ đệ là Mã Văn Ngọc."

Chiêu Phong trầm ngâm một lát, chàng quay ra cười nói.

" Tên hay, nếu Lục Nguyệt vẫn yếu như vậy để ta xin phụ hoàng cho thái y trong cung đến xem bệnh, ngươi cứ yên tâm đi."

Mã Bằng rất e ngại, huynh ấy nhìn về phía phòng ngủ đang đóng kín kia thở dài, Chiêu Phong nhìn được vẻ bối rối của huynh ấy, lúc này Mã Bằng lướt mắt sang nhìn Chiêu Phong.

" Thật ra nàng ấy càng trở nặng hơn là có nguyên do. Mấy hôm trước có người gửi thư tới cho nàng ấy, là thư từ

Nhị Quốc, nói mẫu thân nàng ấy đột nhiên tái phát bệnh qua đời, đã an táng rồi, vì đau buồn nên lúc nàng ấy sinh con tâm lí không được ổn định cho lắm."

Chiêu Phong nghe xong cứ ngờ ngợ, hoàng hậu qua đời, sao đột nhiên lại kín tiếng như vậy, lúc trước ở Nhị Quốc quả thật có thấy Liễu Gia Quân liên tục gọi người đến xem bệnh, nhưng nhìn tình trạng của bà ta thật sự không giống như người bệnh ủ thiếu sức sống.

Chiêu Phong im lặng một lúc, Mã Bằng lúc này giật mình vì tiếng khóc của con ở trong phòng vang ra, Chiêu Phong lúc này cũng chạy theo Mã Bằng đi vào.

Mã Bằng đã quen với việc chăm sóc này rồi, dứt khoát đẩy cửa đi vào mà không có quan ngại gì, Chiêu Phong bước vào theo sau liền nhăn mặt che mũi miệng.

Mùi thuốc sắc ở trong phòng rất nồng, hơn nữa còn có mùi tanh nồng của thứ gì đó không rõ, chàng bước vào phòng thấy Mã Bằng đi vào buồng bế lấy con đi ra, chỉ bế được một đứa, một đứa còn lại vẫn đang oà khóc trên giường

Chiêu Phong thấy Mã Bằng chật vật cũng thương liền bước vào buồng hỏi.

"Ta vào xem được chứ."

Mã Bằng vội vã gật đầu, Chiêu Phong đi vào vén rèm lên nhìn, lúc này Lục Nguyệt đang ngủ say đứa con bên cạnh đang gào khóc bên cạnh cũng không làm muội ấy tỉnh được, Chiêu Phong kẹp quạt vào thắt lưng, khom người nhẹ nhàng bể đứa bé lên, đứa bé này mặc y phục màu đỏ hồng, trên tay có đeo vòng ngọc hồng đào, đoán chắc là tỷ tỷ, Chiêu Phong vừa bế vừa đung đưa nhịp chân bước ra ngoài buồng.



Mã Bằng vừa lau người cho đệ đệ xong liền mặc y phục cho nó, huynh ấy để ý thấy Văn Nhi nằm trong tay Chiêu Phong đã thiếp đi, trông ngủ rất ngoan ngoãn.

Mã Bằng bật cười.

"Tam hoàng tử, người thật sự rất được lòng trẻ con đó, Văn Nhi từ khi mới sinh ra luôn khóc to và bướng bỉnh nhất, nằm trong tay người lại ngủ thiếp đi rất ngoan ngoãn."

Chiêu Phong bất giác mỉm cười, chàng nhìn bé con trong tay nhớ đến đứa bé Hương Nguyệt ở Nhị Quốc, đứa bé đó cũng rất ngoan, do Đàm Nhu nhận về nuôi, theo lý thì nó sẽ gọi Đàm Nhu là mẹ nuôi.

Chiêu Phong lại thôi cười, Chiêu Phong đưa đứa bé cho Mã Bằng, đứa bé trai nằm trong nôi rất ngoan, nó vừa được phụ thân thay y phục mới cho, nằm đó dương đôi mắt đen long lanh lên nhìn trần nhà.

Tay nắm hờ khua khua, đồi khi còn mỉm cười, Chiêu Phong thấy nó ngoan ngoãn liền thương cảm.

"Ta có thể làm cha nuôi của nó được không? Cả hai đứa bé này?"

Mã Bằng khựng lại một chút, huynh ấy có chút do dự, hai con đều được gọi tam hoàng tử là cha nuôi, với quan hệ này rất tốt cho hai đứa, nhưng huynh ấy cũng khổ tâm, bản thân tự cảm thấy kém cỏi, không dám dựa dẫm vào

Chiều Phong nhiều.

Chiêu Phong thấy thái độ Mã Bằng hơi không bằng lòng, chàng ấy lấy ra từ trong túi áo một vòng tay ngọc bích, vòng tay này là của Đàm Nhu trước kia đã tặng chàng, chàng lần này lấy ra đưa tặng cho Văn Nhi.

"Đây là kỷ vật của Đàm Nhu, ta tặng lại nó cho con xem như là quà của cha mẹ nuôi tặng con, sau này lớn lên con sẽ có ta hậu thuẩn."

Mã Bằng đưa tay ra che trước mặt con, nhưng đồ Chiêu Phong đã nhét vào tay Văn Nhi, huynh ấy cũng đành rụt tay lại.

Lại lấy đồ từ trong túi áo ra, chàng ấy đem ra một sợi dây chuyền bằng chỉ đỏ, mặt dây chuyền là đá ngọc khắc hình rồng đang nằm cuộn tròn.

Chiều Phong cười nói.

"Còn đây là của Văn Ngọc, đây giống như là bùa bình an của ta, nó đã theo ta từ rất nhỏ, bây giờ ta trao lại cho con, xem như cầu phúc bình an đến với con."

Chiêu Phong tặng đồ xong liền nhìn Mã Bằng đang ngơ người nói.

" Chiều sẽ có thái y đến xem bệnh cho muội ấy, có chuyện gì thì ngươi cứ nói, Lục Nguyệt cũng giống như muội muội của ta vậy, không cần khách sáo đâu."

Nói xong thì chàng sải bước ra ngoài, Mã Bằng nhìn theo bóng không nhịn được mà lên tiếng.

"Tam hoàng tử."

Chiêu Phong khựng bước chân lại, Mã Bằng lại nói tiếp.

"Người đã được tự do rồi, người không còn là thái tử điện hạ nữa, người định sẽ không sống cuộc sống của mình hay sao?"

Chiêu Phong cụm mi mắt xuống, chàng cũng đã nghĩ đến rồi, chỉ là bây giờ còn quá sớm để chàng thực hiện.

Chiêu Phong quay ra nhìn Mã Bằng cười.

"Ta sẽ sống như thế, phải sống thật là hạnh phúc, cả phần của nàng ấy nữa."