Chiêu Phong buông nàng ra, nhưng lại chẳng vui vẻ gì, chàng trách móc Đàm Nhu.
" Nàng điên rồi sao?"
Đàm Nhu đứng lên ngay, Chiêu Phong cũng lập tức đứng lên, Đàm Nhu không mấy vui vẻ với lời chàng ấy nói.
"Chàng nói gì vậy."
Chiêu Phong chỉ vào con suối nhỏ chảy xiết, chàng ấy chỉ tay còn run.
"Nàng không coi trọng mạng sống của mình sao, mạng của bản thân nàng bị chính nàng coi thường nàng không thấy tiếc sao."
Đàm Nhu chợt hiểu, vì chàng ấy quá lo lắng nên mới thế, nàng liền nhường nhịn.
" Chiêu Phong, ta xin lỗi, ta hiểu..."
Chiêu Phong đột nhiên ngắt lời, giọng chàng ấy tức giận hơn.
"Nàng không hiểu."
Đàm Nhu liền chỉ vào con suối nhỏ.
"Tứ Vương hắn ở dưới đó."
Chiêu Phong liền đáp.
" Hắn cũng là đến lúc đi rồi, sau bao nhiêu chuyện thì hắn nằm dưới đáy cũng chẳng sao."
Đàm Nhu im bặt, Chiêu Phong chuyển giọng từ tức giận sang bất mãn.
" Nàng mãi mãi không hiểu, từ lúc nàng bắt đầu nói dối ta để làm những việc của bản thân nàng, ta đã tin là nàng sẽ không bao giờ hiểu ta, kể cả đêm hôm đó, nàng chủ động trước, nhưng ta vẫn không làm, là vì ta cảm thấy nàng dùng nó để bù đắp cho ta, sau đó nàng sẽ lập tức bỏ lại ta mà đi, ta sợ như vậy nên mới không làm."
Mấy vị trưởng bối đứng trên vách núi kia nhìn xuống bãi đá bờ bên kia, đôi trẻ đang đứng nói chuyện với nhau thì cũng an tâm rời đi, Đàm Nhu bất giác vươn tay ra.
Chiêu Phong gạt tay nàng đi, dường như lần này Chiêu Phong thật sự không muốn nhường nhịn nàng.
"Nàng không hề muốn ta can thiệp vào cuộc sống của nàng, nàng chỉ muốn xa cách ta thôi, bởi vì nàng nghĩ sau này bản thân không còn thì ta sẽ bớt đau buồn hơn đúng không? Không đâu, ta biết nàng không thể hiểu được ta tiếc nuối thế nào, ta hụt hẫng ra sao, ta thất vọng đến nhường nào, những chuyện đó, nàng hoàn toàn không hiểu."
Đàm Nhu hai mắt đỏ hoe, nàng lại định bất giác nói lời xin lỗi, Chiêu Phong đã liên tiếng trước.
"Nàng thường dùng từ xin lỗi, để lấp liếm cho lỗi lầm của mình, ta đã quen rồi."
Đàm Nhu cứng họng, nàng khịt mũi, trước mắt nàng là một Chiêu Phong bực mình thật sự, nàng lên tiếng nhanh chóng.
" Ta đã hiểu tâm ý chàng rồi, chàng hãy để ta nói chàng nghe."
Đàm Nhu nói trong tiếng nấc.
" Ta rất yêu chàng, thâm tâm ta cảm thấy có lỗi với chàng, cho nên ta đã cố gắng bù đắp cho chàng, nhưng mà xin lỗi, Chiêu Phong, ta đã vô ý làm chàng tổn thương rồi."
Cả hai người đều ướt nhẹp, khuôn mặt của Đàm Nhu lại được rửa mặt lần nữa bằng nước mắt, nàng nắm hai tay lại với nhau, theo thói quen khi bối rối và bất ổn định cảm xúc nàng sẽ cấu vào tay mình đỏ lên, Chiêu Phong xót xa kéo lấy tay nàng.
" Đừng cấu nữa, nàng vẫn luôn có thói quen này, không tốt đâu."
Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong, hai mắt rưng rưng long lanh như con mèo con, nàng lí nhí.
" Ta sẽ không như vậy nữa, chàng cũng đừng ghét ta."
Chiêu Phong khác với thường ngày, chàng ấy càng dứt khoát vô tình hơn.
"Có gì đâu chứ."
Dường như lời đáp của Đàm Nhu Chiêu Phong không hài lòng, chàng ấy quay người đi.
"Nàng sẽ không hiểu được đâu."
Chàng ấy bước đi, cũng tưởng Đàm Nhu cũng sẽ bước đi theo mình, nhưng chẳng vọng lại tiếng bước chân nào, Chiêu Phong vội vã quay lại, Đàm Nhu ngồi xổm ở đó khóc, nhưng chẳng gào thành tiếng, giống như không muốn cho chàng nghe thấy mình đau đớn như nào.
Chiêu Phong đi tới, Đàm Nhu ngước lên nhìn chàng ấy, đôi mắt ướt lệ, Chiêu Phong mềm lòng, thực ra chàng ấy không hề có ý bỏ rơi Đàm Nhu, chỉ là tích tụ nhiều thất vọng cho nên không dám đối diện, Chiêu Phong bế nàng lên.
Chàng nhìn Đàm Nhu buồn bã nói.
" Ta không hề bỏ rơi nàng, ta chưa bao giờ có ý nghĩ đó."
Đàm Nhu lúng túng nhìn chàng, hai tay vòng qua ôm cổ chàng, mím chặt môi để không nấc lên nữa, Chiêu Phong bước đi trong nền đá sỏi gập ghềnh, nàng vỗ nhẹ vào sau gáy Chiêu Phong.
"Thả ta xuống đi."
Chiêu Phong không hề nghe nàng, chàng ấy trở nên lạnh lùng hơn, Đàm Nhu cũng không dám nói nữa, nàng im lặng.
Đi vào trong rừng, và lối mòn rừng đi, Chiêu Phong nhìn xung quanh.
Sau đó thì nhìn Đàm Nhu đang trầm tư trong tay mình, chàng nói.
"Nghỉ chút đi, nếu đi đường này thì đến sáng mai mới về đến được."
Đàm Nhu động đậy chân, nàng nhìn Chiêu Phong đầy khẩn cầu, Chiêu Phong chạm ánh mắt cũng thở dài thả nàng xuống, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong và nhìn lại mình, nàng gượng gịu nói.
"Y phục đều ướt hết rồi."
Chiêu Phong cởi áo khoác ngoài ra, chàng vứt xuống dưới gốc cây, Đàm Nhu vội cúi xuống nhặt lên.
" Chàng làm gì vậy?"
Chiêu Phong kéo lấy tay nàng lại ôm vào lòng, chàng ấy chẳng nói gì, Đàm Nhu đẩy chàng ấy ra, nàng cảm nhận được Chiêu Phong đang bất ổn, nàng đưa tay lên sờ lên mặt Chiêu Phong.
"Chàng sao vậy?"
Chiêu Phong không nói gì, chàng ấy giật lại áo trên tay Đàm Nhu đi, nàng biết Chiêu Phong rất bất mãn với nàng nhưng thái độ như vậy không thể làm cho sự cao ngạo của nàng giảm xuống, nàng kéo lấy tay Chiêu Phong nghiêm giọng hỏi chàng.
"Sao chàng không nói gì?"
Thấy Đàm Nhu cũng khó chịu nên chàng ấy đã nhường.
" Không có gì."
Đàm Nhu giật lại áo, nàng đi ra ngồi dưới gốc cây, tay ôm trọn chiếc áo, nàng bất mãn nói.
" Chàng ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện."
Chiêu Phong cũng qua đó ngồi xuống, chàng thở dài, Đàm Nhu dịu đi.
" Nếu như ta làm chàng thất vọng như vậy, sau khi về ta sẽ xin phụ hoàng tiễn chàng đi nửa đường, chúng ta cũng nên thôi đi."
Nàng đưa ánh mắt lên, Chiêu Phong đã nhìn chằm chằm nàng từ lúc nào rồi, chàng ấy lại càng khó chịu.
" Ta không muốn như thế, ta cảm thấy không vui khi nàng cứ nhắc, hay là chúng ta thôi đi, ta...ta trước giờ chẳng rung động với ai, ta cũng không biết sao, bản thân lại yêu nàng nhiều đến như vậy, ta cảm thấy rất bất lực."
Chiêu Phong nắm lấy tay nàng.
" Ta biết nàng cũng khổ tâm, nhưng ta không thể buông được."
Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong cười, hai mắt rưng rưng.
" Ta chẳng cho chàng được thứ gì cả."
Chiêu Phong nhìn bàn tay nhỏ của nàng, chàng ấy mỉm cười.
"Nhiều lần ta mơ thấy hai chúng ta thành thân, cho nên ta có cảm xúc mãnh liệt lắm, thật sự rất khó buông."
Đàm Nhu rụt tay ra, nàng vuốt chân tóc mình ở đằng sau gáy, đi theo đó là nắm tóc trắng rụng của nàng, nàng lần đầu thú nhận với Chiêu Phong.
" Ta không còn thời gian rồi."