Nhốn nháo như vậy người ở trong lều đều nghe thấy, Nhạc Phi Nhã là người xông ra khỏi lều đầu tiên, nàng ta nhìn đám lính vây quanh lều giam người kia không biết là chuyện gì.
Ở đằng sau nàng ta bước đến là thái tử ca ca và Tứ Vương, Nhạc Phi Nhã cúi người hành lễ mà cả hai đều không để ý.
Đi về phía lều đó, đám lính kia dạt ra hai bên, Đàm Nhu lúc này cũng chịu buông kiếm xuống theo lời của Tam Hiệu.
Hắn đi vào trước, thấy cảnh tượng hỗn loạn cũng chẳng tức giật, hắn nhìn Đàm Nhu có nhiều tâm tư.
Hắn thản nhiên nói.
"Ta muốn nói chuyện với tứ công chúa."
Tam Hiệu tay nắm cổ tay Đàm Nhu càng chặt hơn, ánh mắt hướng về phía thái tử ca ca, huynh ấy lại dễ dàng gật đầu.
Đàm Nhu đau xót nhìn Tuệ Liên nằm thoi thóp dưới đất, nàng ra điều kiện với hắn.
" Ta cũng muốn nói chuyện với ngươi, nhưng ngươi thả bọn họ ra hết đi, để hai ai ca ca của ta ở bên ngoài chờ thì ta sẽ nói chuyện với ngươi."
Hắn gật đầu ngay mà không có chút do dự nào, Đàm Nhu vứt kiếm xuống đất, nàng bước ra thật hùng hổ, ra ngoài đụng mặt Nhạc Phi Nhã cũng không kiêng nể, nàng bước qua mặt nàng ta cũng không muốn nhìn lấy một cái, theo sau đó là toán lính tản ra, Tứ Vương đi theo sau nàng chỉ đường, còn lại đều được thả ra hết.
Hắn vén cửa lều lên cho nàng vào, sau đó lại ra lệnh không cho ai vào trong, làm bước chân của Nhạc Phi Nhã cũng khựng lại, nàng ta không can tâm nhìn hai người cùng ở trong một căn lều.’
Đàm Nhu nghiêng đầu hỏi hắn.
" Thật sự chỉ hai chúng ta thôi sao?"
Hắn gật đầu ngay, ngắn đi đến bên bàn trà rót trà ra cho nàng.
Đàm Nhu cảnh giác chỉ ngồi xuống mà không uống, Tứ Vương chủ động uống trước để nàng không nghi ngờ, nhưng Đàm Nhu vẫn không uống, nàng chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
"Ngươi nói trước đi, không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"
Hắn đặt chén trà xuống, cũng đi vào câu chuyện của hắn.
"Ngươi gặp hoàng cô của mình rồi đúng không?"
Đàm Nhu nhận ra, hắn là người biết rất nhiều, nàng cười đáp hắn.
"Thì ra ngươi cũng đã biết, ngươi không phải là hoàng tử sao."
Hắn cũng cười đáp lại nàng.
" Ta còn biết dưỡng mẫu của ta là Vương Nhi."
Đàm Nhu nụ cười cũng gượng gạo hơn, nành không nói gì, Tứ Vương lấy ra một phong thư rách rưới để lên trên bàn.
" Đây là tâm thư của mẫu phi, vị Minh phi chết oan đó."
Đàm Nhu nhìn nó hồi lâu cũng quay đi.
"Ngươi muốn cho ta xem à?"
Hắn tức khắc giật lại thư.
" Không, ngươi sẽ không biết được trong đó là gì đâu."
Hắn nhét thư lại vào trong ngực áo, hắn tỏ vẻ nghiêng đầu nhìn ngắm nàng, Đàm Nhu gõ gõ tay trên bàn, nàng nhìn hắn rồi cười nói.
" Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."
Hắn liền nói trước.
"Là chuyện Bắc Quốc sao?"
Đàm Nhu gật đầu, nhưng nàng nói một chuyện mà có chết hắn cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới.
"Đúng vậy, chuyện ta nói là chuyện của Bắc Quốc đó, ngươi đã giết vua cha, giết huynh trưởng, cướp ngôi. Ngươi cho rằng những chuyện đó là do ngươi làm sao?"
Tứ Vương cười trừ, trong ký ức của hắn chính là vậy, hắn đã tự tay giết vua cha, cho người bỏ thuốc vào con ngựa của đại hoàng tử để nó phát điên, cho người đi giết tam hoàng tử, hắn chính là tưởng rằng bản thân xấu xa đến thế, hiện tại hắn ra nước này hắn còn tưởng đó là do nghiệp mà hắn phải trả.
Hắn cúi mặt xuống vừa cười vừa gật đầu, Đàm Nhu đẩy chén trà về phía hắn, nàng nói.
"Không đâu, từ đầu đến cuối ngươi chỉ là một con rối mà thôi."
Hắn nhìn vào mắt nàng, dường như thấy được đây không phải chuyện đùa, nhưng hắn chẳng mấy tin, Đàm Nhu nói tiếp.
" Tối hôm đó, thi thể khuôn mặt biến dạng thực sự không phải là của Diễm Vương Vương, trước khi các ngươi đến ta đã ngồi cùng ông ấy nói vài câu, sau khi các ngươi xuất hiện, ông ấy liền bỏ đi."
Tứ Vương đơ người ra, hắn đang không hiểu Đàm Nhu nói gì, nàng nhìn hắn mà cười, và rồi nàng lại nói tiếp.
"Đại hoàng tử cưỡi con ngựa điên đó suýt nữa thì rơi xuống vách đá, ta chính là người cứu hắn."
Hắn lại điếng người, không một biểu cảm nào thể hiện trên gương mặt của hắn, Đàm Nhu lại nói.
" Tam hoàng tử đã được ta cứu, ta và thập nhất đã cứu huynh ấy, tam hoàng phi và hoàng tôn được đưa ra khỏi cũng đã đoàn tụ với huynh ấy, từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là con rối trong tay Diễm Vương Vương mà thôi, ngươi khi thực hiện kế hoạch đó thì cũng có lo sợ rằng Diễm Vương Vương sẽ phát hiện ra ngươi chỉ là con của một tì nữ và cận vệ sao."
Hắn bỗng chốc nghe không hiểu hết câu chuyện mà nàng nói, Đàm Nhu mỉm cười.
" Nếu theo tin tức, đại hoàng tử trở về rồi, sau đó tố ngươi giết vua cha thì chỉ có thể là hắn đã giết vua cha, người giết cha ở đây là đại hoàng tử."
Miệng hắn mấp máy.
" Thật.?"
Đàm Nhu gật đầu, nàng kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến, nàng cười rồi đứng lên.
"Quy hàng hay đánh đến cùng thì cũng vậy thôi, nếu như ngươi có gì thắc mắc nữa cứ cho người đưa thư đến gửi, ta sẽ đến kể cho ngươi nghe."
Đàm Nhu bước đi, đến bước thứ ba đột nhiên sau lưng vang đến tiếng đổ vỡ, bộ chén trà rơi vỡ trên nền đất, hơi nóng ấm của nước trà lan tới, Đàm Nhu quay ra nhìn
han.
Hắn ôm chặt đầu mình, tinh thần rất bất ổn, miệng hắn lẩm bẩm.
"Ngươi đi đi."
Sau đó thì Nhạc Phi Nhã đi vào, theo thói quen nàng ta gọi Tứ Vương là A Tứ.
"A Tứ, A Tứ? Chàng sao vậy?"
Đàm Nhu nói với nàng ta.
" Để ý hắn một chút, hắn đang kích động bất ổn, nên cẩn thận chút."
Đàm Nhu sau đó đi ra ngoài, nàng bước ra, ánh nắng trưa chiếu đến, nàng cảm nhận hơi ấm của nắng rồi bước đi, ra khỏi doanh trại của hắn, chỉ còn thái tử ca ca còn ở đó đợi nàng thôi, huynh ấy đứng bên ngựa mỉm cười nhìn nàng.
Đàm Nhu đi tới, sau đó cũng nhìn lại doanh trại của Tứ Vương, thái tử ca ca hỏi.
" Hai người đã nói chuyện gì vậy?"
Đàm Nhu mim cười.
"Chỉ là một người kể chuyện, một người nghệ thôi, chẳng nói gì nhiều."
Thái tử ca ca vỗ lên lưng ngựa ra hiệu cho nàng lên.
" Lên ngựa đi."
Đàm Nhu nhìn con ngựa, lại nhìn xung quanh, chẳng có con ngựa nào nữa, nàng hỏi.
"Sao chỉ có một con ngựa thôi vậy?"
Thái tử ca ca cũng gật đầu.
"Chỉ còn lại một con thôi, lần này để ta dắt ngựa đi cùng muội, ta cũng có nhiều chuyện muốn nói lắm."
Nói xong thì huynh ấy bế xốc Đàm Nhu lên ngựa, Đàm Nhu đưa chân lên thuận theo lực kéo của huynh ấy mà chịu cưỡi ngựa.