Thái Tử Thì Sao?

Chương 250




Đàm Nhu gật đầu.

" Vậy Lạc Vỹ, sao ngươi lại biết ta vậy?"

Lạc Vỹ ngượng ngùng đáp.

" Thần từng thấy công chúa ở tiệc hoa đào."

Tiệc hoa đào chính là buổi tiệc gây nhiều thương nhớ cho người khác, Đàm Nhu trong bữa tiệc đó vốn âm mưu vô biên, điệu múa đó cũng chỉ là múa loạn xạ cho người ta hoan hô, nàng tán dương hắn.

"Trí nhớ ngươi tốt đó."

Nàng quay người đi ra ngoài, con ngựa nàng vẫn đang đứng ở ngoài cửa, năm người kia theo chân Lạc Vỹ đi ra cùng Đàm Nhu.

Đàm Nhu nhảy lên ngựa, nàng nhìn năm người đứng xếp hàng ở đó liền cảm thán.

" Phủ tam hoàng tử cách đây ba dặm, các người có thể chạy được sao."

Lạc Vỹ cười nói.

" Chúng thần cũng có ngựa."

Đàm Nhu mỉm cười gật đầu.

"Vậy ta đi trước."

Nói xong con ngựa của nàng vừa hí dứt một hơi đã chạy thật nhanh về phía trước, Lạc Vỹ nhìn theo nàng mỉm cười.

Dường như hắn rất có cảm tình với Đàm Nhu, những huynh đệ đi theo hắn cũng cụng vai trêu đùa.

"Để ý công chúa sao."

Hắn cười lắc đầu.

" Đâu có."

Nhưng ánh mắt nhìn nàng rất đặc biệt, nàng vừa rời đi hắn đã mỉm cười.

Đàm Nhu thúc ngựa chạy như bay, nàng nôn nóng đến phủ tam hoàng tử xem tình hình, Tuệ Liên đã đến được phủ tam hoàng tử, nhưng mỡ hỗn độn bên trong phủ còn nghiêm trọng hơn tỷ ấy nghĩ, đi đến trước nhị phòng, Tuệ Liên thấy Tam Hiệu đang cố gắng kéo những khúc gỗ đang cháy kia ra khỏi đống đổ nát, dường như đang đào bới thứ gì đó.



Tuệ Liên đi đến vội vã quỳ xuống hành lễ.

" Tiểu nữ Tuệ Liên bái kiến tam hoàng tử, tam hoàng phi."

Tam Hiệu thấy Tuệ Liên như phát điên lên, đã là giờ nào rồi mà Tuệ Liên lại chạy đến đây, có Tuệ Liên chắc chắn có Đàm Nhu, huynh ấy chạy đến kéo Tuệ Liên lên hùng hổ hỏi.

" Đàm Nhu đâu, sao ngươi lại đến đây."

Vết nhem nhuốc trên mặt hằn rõ, đầu tóc rối bù, y phục màu sáng yêu thích của tam hoàng tử cũng dính bụi bẩn, Tuệ Liên nhìn ánh mắt người sợ hãi đáp.

" Tứ công chúa..... đến phủ...nhị hoàng tử rồi."

Nghe xong Tam Hiệu mới thở phào buông Tuệ Liên ra, tỷ ấy ở dưới đất quỳ nhìn xung quanh, có năm người đang kéo xà nhà và cột nhà đã đổ nát ra, Tinh Lạc Cơ là hoàng phi cũng phải giúp một tay, tuyệt nhiên chẳng thấy Hương Lan đâu, Tuệ Liên liền mạo phạm hỏi.

"Tam hoàng tử, trắc phi ở đâu vậy?"

Nghe đến hai chữ trắc phi, Tam Hiệu kích động kéo Tuệ Liên đến gần đống đổ nát đang bén lửa kia.

"Mau giúp ta, mau lên, Hương Lan vẫn còn đang ở dưới đó."

Dưới đống đổ nát cao hơn cả người mình, những khúc gỗ, xà nhà ngã đổ xuống đè lên một người, thật sự mạng người vẫn còn có thể giữ được sao?

Tuệ Liên nghe lời, cũng không giám nói, tỷ ấy liền kéo những viên gạch dập nát trong mớ hỗn độn này ra, tám người ở đó không lúc nào là ngơi tay, xà nhà quá cỡ không thể kéo ra được họ sẽ phải cắt ra làm đôi.

Tuệ Liên như đào được hố, tỷ ấy kéo mấy viên gạch ra liền thấy được bên trong tối đen và có khoảng trống, tỷ ấy gắng sức đào, khoảng trống bên trong đó càng hiện ra rõ.

Tuệ Liên hô hoán người tới.

"Ở đây có lối vào."

Tam Hiệu vội vàng chạy tới, thấy một khoảng trống thì liền gọi người đem đuốc tới, soi vào bên trong thật sự là một khoảng trống, cây đuốc càng được soi vào bên trong thì mọi thứ càng rõ, cách đó khá xa hiện ra một đầu người, bên trên là khung giường, trắc phi Hương Lan cũng rất thông minh, tỷ ấy chui xuống dưới gầm giường để trốn nên đã tự cứu được mình, còn giữ được đứa con trong bụng mình, không những thế đầu đang ngọ nguậy, thấy được ánh sáng Hương Lan trực tiếp bật khóc.

" Tam Hiệu,..... Chàng mau đi đi...., mặc kệ ta đi."

Tam Hiệu lấy ngọn đuốc ra, khoé mắt lăn ra những giọt nước mắt, Tinh Lạc Cơ đi đến cầm lấy ngọn đuốc trên tay Tam Hiệu, như muốn cướp đi sự kiên trì của huynh ấy, Tam Hiệu nắm chặt ngọn đuốc, Tinh Lạc Cơ cũng gắng gượng nắm lấy.

Tam Hiệu lại không nỡ, trong đó là người mà huynh ấy yêu, Hương Lan cũng không phải là một mạng người, huynh ấy đành bỏ cả hai mẹ con đi như vậy, mấy tháng trời huynh ấy yêu thương chăm sóc, tình cảm sâu đậm nói đến bỏ không thể bỏ được ngay.



Tuệ Liên thử chui vào bên trong đó, nhưng lối này quá hẹp, tỷ ấy gọi người đến bới đất cát ra tiếp, lối đó càng bới ra càng to, nhưng lại bị kẹt lại vì mấy thanh gỗ xà nhà.

Tuệ Liên cũng thử chui vào lần nữa, nhưng bên trong còn có một lối hẹp hơn, tỷ ấy liền chui ra.

Tam Hiệu nhìn thấy Tuệ Liên chui ra liền dúi ngay đuốc cho Tinh Lạc Cơ, huynh ấy ngồi xuống muốn chui vào trong đó, mọi người đều bước đến ngăn, tiếng chân ngựa chạy đến từ đằng xa đã kinh động, sợ giặc lại tới tuần tra, Tinh Lạc Cơ vứt đuốc đi, lấy hết sức bình sinh kéo tay Tam Hiệu đi.

" Nếu chàng không đi thì cả chúng ta sẽ đều chết chung với cô ta đó, mau đi thôi."

Tam Hiệu hất nàng ta ra, Tuệ Liên thì im lặng trầm ngâm, tỷ ấy đang nghĩ là Đàm Nhu tới, nhưng cũng lo sợ là địch đến tuần tra.

Tinh Lạc Cơ sốt sắng, còn năm người kia thì kéo Tuệ Liên đi trốn trước, chỉ còn hai người Tinh Lạc Cơ và Tam Hiệu vẫn ở đó dây dưa.

Cùng với cuộc cãi vã bằng hành động của Tam Hiệu và Tinh Lạc Cơ thì tiếng ngựa phi tới càng lúc càng lớn, cưỡi ngựa vào đến đại sảnh, Đàm Nhu liền nhảy xuống ngay.

"Tam Hiệu huynh."

Thấy người đến là Đàm Nhu, Tam Hiệu chạy đến đón lấy muội muội.

" Đàm Nhu."

Nàng ngả người vào tam huynh, gặp lại người thân nàng vui mừng khôn xiết.

Sau đó thì Tuệ Liên cũng vui mừng chạy ra.

"Công chúa."

Không thấy Hương Lan, Đàm Nhu đã ngây ngô hỏi.

"Trắc phi của huynh đâu?"

Tam Hiệu nhìn vào đống đổ nát trước mặt, Tuệ Liên thì hào hứng chỉ vào lỗ mà mình đã kêu người bới đất gạch ra.

" Đàm Nhu, từ đây có thể nhìn vào được bên trong."

Tinh Lạc Cơ vẫn còn khó chịu với cách hành xử như vậy, nàng ta cau mày khó chịu.

" Sao ngươi lại dám gọi thẳng tên công chúa như vậy."

Đàm Nhu trực tiếp cầm ngọn đuốc qua đó soi vào, nàng thấy được người bên trong cũng sốc, người đang nằm nghiêng dưới gầm giường kia là Hương Lan, với góc độ này nhìn thấy được từ đỉnh đầu, Đàm Nhu đưa đuốc ra, nàng chui vào bên trong đó, lối vào hẹp vừa rồi Tuệ Liên không chui qua được, Đàm Nhu đã đi qua được rất dễ dàng.