Thái Tử Thì Sao?

Chương 248




Khi trời đã sáng hẳn thì Mặc Vương và mọi người đang thong dong trên ngựa cũng đã thấy rõ cảnh tượng của Nhị Quốc hiện tại.

Ngôi nhà nào cũng đều bị cháy, không cháy nhiều thì cũng cháy ít, dù không thấy nhiều người, nhưng những người kẹt lại đều than oán, có người mẹ ằm đứa con mới lọt lòng len lén nhìn theo bốn người Mặc Vương.

Trước khi đến đây mọi người đều rất thoải mái, không nghĩ được là sẽ nghiêm trọng như vậy.

Những mái nhà cháy xém, làn khói đen bốc lên nghi ngút, ngọn lửa xanh đang cố gắng lan ra, đây chỉ mới là địa phận nhỏ, tiếng gà con kêu chíp chíp trong đống đổ nát nhà cửa, tiếng chó sủa vang khắp làng, tìm mãi cũng không thấy bóng người nào, Đàm Nhu an tâm một chút, chắc bọn họ đã chạy nạn hết rồi.

Mặc Vương lại rất cảnh giác.

" Ta cảm thấy như có ai đó đi theo vậy."

Đàm Nhu quay ra sau, thật sự có bóng người chạy nấp sau căn nhà cháy xém kia.

Đàm Nhu trèo xuống ngựa, nàng nhìn sư phụ và mọi người, sau đó nhìn về phía ngôi nhà đang cháy kia.

Người mẹ mặt mày nhem nhuốc đã nhận ra, bà ấy liền quay người chạy đi, những người mới đến này trông rất kì lạ, bà ấy thấy sợ hãi, chạy vòng ra sau nhà bà ấy khựng lại.

Đàm Nhu bước đến gần bà ấy, bà ấy sợ hãi ôm chặt con mình lùi về phía sau, Mặc Vương đón lấy cả người bà ấy.

Người mẹ sợ hãi đứng lui ra, cả hai đường đều bị sư đồ này chặn lại, trái với những gì bà ấy nghĩ, Đàm Nhu thiện ý hơn nhiều.

"Đại thẩm, thẩm không sao chứ?"

Nhìn rõ gương mặt người ta sẽ nhận ra, Đàm Nhu là người Nhị Quốc, chỉ có người Nhị Quốc mới có làn da trắng hồng lạnh như tiết trời ở đây, và dáng người nhỏ bé cũng giống đặc trưng của nữ nhân nơi đây, đại thẩm đó cảnh giác hỏi nàng.

"Cô nương, là người Nhị Quốc sao?"

Đàm Nhu không do dự mà gật đầu ngay, nàng mỉm cười gật đầu với thẩm ấy, đại thẩm ôm đứa con khóc nấc lên.

" Cô nương, cô nương Nhị Quốc bị Bắc Quốc xâm lấn rồi, ta không biết phải làm sao hết, cô nương làm ơn hãy cứu con của ta."

Mặc Vương nhìn đứa bé trên tay thẩm ấy còn đỏ hỏn, người nó nhớp nháp, tay của mẹ nó còn dính máu tanh đã khô, để ý mới thấy váy của bà ấy dính đầy máu, hình như đứa bé này chỉ vừa mới sinh trong hôm qua đến nay thôi, đứa bé được quấn y phục sờn cũ của mẹ, nhưng rất gọn gàng và dày dặn.

Đàm Nhu kích động hỏi.

"Mọi người đã chạy nạn hết rồi, sao thẩm vẫn còn ở đây."

Thẩm ấy buồn bã nói.

" Ta còn phu quân, phu quân ta vẫn còn kẹt trong đống đổ nát đó."



Ánh mắt thẩm ấy nhìn về phía sau Mặc Vương, đằng xa đó có một căn nhà đã sập và cháy đến tàn hơi.

Đàm Nhu lắc đầu.

" Phu quân của thẩm ở trong đó thì không thể cứu được rồi."

Mặc Vương thở dài, thẩm ấy nhũn người như hết sức, tiếng khóc ai oán hơn.

" Chàng ấy đẩy ta ra ngoài ta mới có thể sinh con, ta sinh con ra, chàng ấy không còn mẹ con chúng tôi sống như thế nào chứ."

Tuệ Liên đi vào nữa, thấy Đàm Nhu đang đỡ đại thẩm đang khóc sướt mướt tỷ ấy cũng tò mò.

"Có chuyện gì vậy?"

Đàm Nhu nhìn đứa bé bảo Tuệ Liên bế lấy nó.

"Tuệ Liên tỷ, bế lấy đi."

Đại thẩm khi con rời tay đã trực tiếp ngã khụy xuống mà khóc oán.

" Phu quân ơi là phu quân, ta làm sao mà sống nổi đây."

Ba người khó xử đứng đó như tượng, thẩm than khóc được một lúc thì đột nhiên đứng dậy, trao cho đứa con trên tay Tuệ Liên một nụ hôn.

"Con ta tên là Doãn Ly, là con gái, ở đây đến trưa sẽ có đoàn lính đi tuần tra, mấy người mau đi đi."

Tuệ Liên còn đang ngơ ngác, đại thẩm nắm tay tỷ ấy trông cậy.

"Ở thôn bên cạnh, còn mẹ già và muội muội, ta phải qua đó dẫn họ đi trốn, con của ta gửi gắm ở mọi người."

Nói xong thì thẩm ấy cũng chạy đi, cả ba đứng đó ngơ ngác, đứa trẻ này không thể bỏ, nhưng bọn họ cũng không biết phải chăm như thế nào, hồi lâu sau Đàm Nhu ằm đứa bé ra, sư nương trực tiếp đơ luôn.

" Sao lại có trẻ con mới sinh vậy?"

Đàm Nhu không nói gì, nàng khó xử nhìn mọi người, Mặc Vương cũng đã quá mệt, người thở dài phó mặc cho ba nữ nhân này.

"Nghe nói tầm trưa đến sẽ có lính đi tuần, chúng ta đi trước đi."

Đàm Nhu nhìn sư phụ leo lên ngựa cũng gấp gáp, sư nương đón lấy đứa trẻ trên tay Đàm Nhu, người mỉm cười nói.



"Để ta giúp con đưa đứa bé đi."

Một tay sư nương bế lấy đứa trẻ, người leo lên ngựa rất dứt khoát, Đàm Nhu thấy thế cũng nói với Tuệ Liên.

" Chúng ta đi thôi."

Chiêu Phong cả đêm không ngủ, nhân tiện nghỉ lại chỗ Hàn Nhi, chiếc giường thay vì Tiêu Bạch Đường nằm đó dưỡng thương thì lại nhường cho chàng ấy nghỉ ngơi,

Khanh Bình không muốn nghỉ, đệ ấy đi theo Hàn Nhi làm chút đồ mang theo, Tiêu Bạch Đường ngồi ở ngoài phòng thẫn thờ.

Hàn Nhi nhí nhảnh hỏi Khanh Bình.

" Huynh thấy con trâu đen ở bên kia không?"

Khanh Bình nhìn theo hướng chỉ tay là Tiêu Bạch Đường, đệ ấy cười.

"Sao lại gọi huynh ấy là con trâu đen."

Hàn Nhi thở dài.

" Ta nên gọi hắn là Hắc Sửu, ngươi không thấy hắn to lớn sao."

Khanh Bình bình thản đáp.

" Giống chứ, nhưng một người xinh đẹp như huynh ở với huynh ấy là đúng rồi."

Khanh Bình mỉm cười, nhớ đến trước đây Tuệ Liên từng kể cho đệ ấy nghe chuyện về một nghĩa huynh cao to vạm vỡ, Khanh Bình thấy bây giờ Hàn Nhi, một người chân yếu tay mềm, hành y cứu người ở chân núi, Tiêu Bạch Đường, một người cao to, võ công giỏi, mạnh mẽ và mỏng manh sẽ tương trợ lẫn nhau.

" Huynh và huynh ấy ở bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau, huynh hành y, huynh ấy đốn củi, thi thoảng sẽ giúp huynh được những lúc xích mích."

Hàn Nhi vừa lau bàn bếp vừa cảm thán.

"Đúng là tiện thật, nhưng người bảo vệ, ta cũng đã có Tiểu Hắc rồi."

Khanh Bình lại lắc đầu.

" Có những lúc Tiểu Hắc cũng sẽ không đến kịp, với lại người ta đã lập thất, ở bên nương tử người ta vui vẻ hạnh phúc, sao mà nỡ xa nương tử."

Hàn Nhi lại thấy Khanh Bình nói đúng, huynh ấy gật đầu.

"Giữ lại cũng được, chỉ tốn khá nhiều lương thực thôi, nhưng đâu biết người ta có muốn ở lại hay không."