Thái Tử Thì Sao?

Chương 232




An Nhĩ hành lễ giống như một muội muội rồi cùng Chiêu Nhiên rời đi, Đàm Nhu vừa đi vừa kể với Chiêu Phong.

"Ngưu phu nhân chính là trưởng công chúa."

Chiêu Phong nắm chặt tay Đàm Nhu.

" Hai người đã nói những gì vậy?"

Đàm Nhu không do dự.

"Nói về chuyện cũ."

Nàng cúi gằm mặt xuống.

" Chuyện cũ về những thứ có liên quan đến mẫu hậu và ta."

Đàm Nhu sợ mình kể miết sẽ kích động không tự chủ được nên đã nói.

"Về Đông cung rồi ta kể cho chàng sau."

Chiêu Phong chỉ về phía trước, có tì nữ đã nhanh chân đi tới trông vẻ hớn hở.

" Hình như là người của mẫu hậu."

Đàm Nhu mỉm cười.

"Vậy thì đi thôi."

Cánh bướm phập phù, áng bụi bám trên người bướm cũng vương lại trên cánh hoa nhỏ, hậu hoa viên là nơi đầy hoa và bướm, người được đến đây chăm sóc cũng vô cùng vinh dự tự hào, người được mời đến đây càng hồi hộp hơn.

Chiêu Phong đưa Đàm Nhu vào bên trong hậu hoa viên, đàn bướm dẫn đường đến bàn trà, mùi trà hoa cúc phảng phất quanh đây, vén rèm cửa lên Chiêu Phong dắt tay Đàm Nhu đi vào, hoàng hậu và hoàng thượng đều ngồi đó, Đàm Nhu như bị khí chất của hai người đè xuống mà đầu gối cũng khụy, nàng liền hành lễ.

" Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

Chiêu Phong thì cười tít mắt, đứng đằng sau nàng cũng không quên hành lễ.

" Phụ hoàng, mẫu hậu."

Hoàng hậu tận tay đỡ nàng đứng dậy, giống như nhìn con gái của mình mà than thở.

" Nhìn xem, con đã gầy đi nhiều rồi."

Hoàng hậu khểu tay Chiêu Phong qua đó, khi chàng đi đến thì hoàng hậu nắm lấy tay nàng và Chiêu Phong lại với nhau.

" Hôm đó thật là có lỗi với con, Chiêu Nhiên là đứa bốc đồng, phản động hôm đó cũng không ai biết."

Đàm Nhu chần chừ mãi không nói, Chiêu Phong thì khó chịu.

" Mẫu hậu, chuyện này không tiện nói cho lắm."

Hoàng hậu lập tức mỉm cười gạt tay Chiêu Phong ra.

" Vậy thì con ở lại với phụ hoàng đi, ta sẽ dẫn Đàm Nhu đi dạo."

Chiêu Phong thoải mái hơn nhưng cũng khó tính.

"Sắp đến giờ dùng bữa rồi."

Hoàng hậu chẳng thèm nghe, trực tiếp kéo Đàm Nhu đi, nàng bị kéo đi cũng quay ra vẫy tay với Chiêu Phong, chàng nhìn nàng cười.

Hoàng thượng ho một tiếng Chiêu Phong liền chú ý.

" Ehem."

Chiêu Phong ngồi xuống đối diện phụ hoàng, mở miệng cũng ái ngại, hoàng thượng đặt mạnh chén trà xuống.

" Giỏi cho thái tử điện hạ, người chơi có vui không?"



Chiêu Phong rót trà cho phụ hoàng.

" Phụ hoàng cũng biết con đâu phải đi chơi."

Hoàng thượng nhìn chén lại bực mình.

"Trốn đi thì không biết nói với ta sao?"

Chiêu Phong bình thản đáp.

"Vậy thì đâu phải trốn đi nữa."

Hoàng thượng chẳng để vào mắt nữa.

" Cãi là giỏi."

Sau đó thì hoàng thượng hỏi.

"Về được mấy ngày rồi?"

Chiêu Phong đưa bốn ngón tay lên mặt vẫn không đổi sắc.

"Bốn ngày rồi."

Hoàng thượng bật cười.

" Vậy thì chắc là biết tin rồi chứ gì?"

Chiêu Phong khẽ gật, hoàng thượng còn lo lắng hỏi.

" Vậy Đàm Nhu có biết không?"

Chuyện này Chiêu Phong lại do dự, chàng lắc đầu được một lúc rồi mới nói.

"Con cũng không biết."

Chiêu Phong cũng đã biết mình trốn đi cũng không dập tắt được chuyện người ta cứ ép chàng lập thê, rồi cũng nghe được chuyện định phế truất thái tử, nhưng chàng về rồi thì phụ hoàng cũng không cân nhắc chuyện đó nữa.

Chiêu Phong cố tình gặn hỏi.

"Phụ hoàng, người không thấy chuyện đó cũng có lý sao?"

Hoàng thượng nhìn Chiêu Phong như hổ đang gầm gừ.

" Muốn phế sao?"

Chiêu Phong không nói gì, nhưng trong ánh mắt đã thể hiện lên " Con không muốn làm thái tử."

Hoàng thượng thở dài.

" Cả ba đều không muốn, bây giờ đã chọn trước rồi sao phải phế."

Chiêu Phong cũng không nói gì, hoàng thượng nhìn ra tâm tư của Chiêu Phong.

"Ta biết, mất tự do, không muốn làm con rối, muốn được ra ngoài bay nhảy, muốn được làm chính mình, nhưng mà, quân vương ai sẽ làm, bách tính ai lo?"

Chiêu Phong trầm ngâm.

"Làm vương tử cũng đâu vui vẻ, con vẫn có thể lo cho bách tính, chỉ là không muốn thân phận đặc biệt như vậy."

Hoàng thượng lại chọc ghẹo.

" Sinh ra là con của ta thì đã là đặc biệt rồi."

Chiêu Phong không cười nổi, đứng đằng sau nữa là hoàng hậu và Đàm Nhu, hoàng hậu kéo Đàm Nhu đến như trả lại người cho Chiêu Phong, Đàm Nhu xoa xoa tay chàng mỉm cười.

Chiêu Phong cũng đứng lên nắm chặt tay nàng rồi xin phụ hoàng, phụ mẫu lui đi.



Lúc về Đàm Nhu luôn miệng cười, đoán rằng nói chuyện với hoàng hậu rất vui.

Đàm Nhu chỉ tay về phía trước còn hí hửng nói với Chiêu Phong.

"Chàng thấy con đường phía trước không?"

Khoé miệng nàng còn cong, trong ánh mắt bật sáng như ánh nắng, Chiêu Phong đáp.

"Là đường chúng ta đi về."

Đàm Nhu dừng lại, phút chốc mọi ánh sáng lung linh vụt tắt.

" Sau này sẽ chỉ có mình chàng đi về một mình thôi."

Chiêu Phong quay ngoắt sang nhìn nàng khó xử.

" Đàm Nhu, ta hiểu ý nàng..."

Chàng đưa tay ra kéo tay nàng nhưng không thành, Đàm Nhu giật tay lại, ánh mắt nhìn Chiêu Phong xót xa, Chiêu Phong lấy bình tĩnh.

" Ta hiểu, nhưng mà nàng có thấy thương tiếc cho ta không?"

Đàm Nhu gật đẩu.

" Chính vì thương tiếc cho chàng."

Chiêu Phong kéo mạnh Đàm Nhu lại về phía mình, chàng một mạch kéo nàng về, im lặng hết khoảng đường về.

Về đến cửa Đông cung, Chiêu Phong mới thở dài rồi nói.

" Lần đầu ta ích kỷ như vậy, Đàm Nhu, nàng nghĩ những chuyện ta làm đều chỉ vì nàng thôi sao..."

Đàm Nhu ngắt lời.

" Vì chàng nữa..."

Cả hai ngừng lại.

Chiêu Phong lại nói tiếp.

" Bây giờ nàng mới thấy con người thật của ta, ta chính là ích kỷ, nhỏ mọn như vậy, có phải nàng thấy thất vọng không."

Đàm Nhu gục mặt xuống, nàng tuyệt nhiên không nói một lời nào, một người không được phép ích kỷ như chàng ấy đã lén lút ích kỷ cho bản thân mình, thâm tâm muốn giữ nàng lại bên cạnh, ích kỷ muốn độc chiếm nàng, Chiêu Phong vuốt mái tóc dài trắng yếu ớt của nàng.

" Đàm Nhu, tóc của nàng yếu rồi, nàng tính để nó rụng miết như thế sao?"

Đàm Nhu trực tiếp bật khóc, nàng nấc lên cả người không giữ yên được mà run lên.

" Chính vì.... Chính vì không..làm gì được...cho nên mới để như thế..."

Chiêu Phong kéo nàng vào lòng, cũng theo thói mà vỗ về nàng.

Đàm Nhu vẫn khóc, nàng thì thầm với Chiêu Phong.

" Khóc ở đây người ta sẽ thấy mất."

Rồi trong tiếng sụt sùi của Đàm Nhu, Chiêu Phong bế nàng chạy về phòng thật nhanh, đến trước cửa phòng, Chiêu Phong để nàng xuống khi bốn bóng dáng thân quen hình như đã đứng đợi ở đây rất lâu.

Đàm Nhu mau tay lau nước mắt đi, chóp mũi ửng hồng, đôi mắt còn rưng rưng.

Lục Nguyệt chạy tới đỡ nàng.

"Sao tỷ lại Khóc vậy?"

Tuệ Liên đẩy cửa vào trước, sau đó hai tỷ muội vào sau, Tuệ Liên đứng ở cửa đợi mấy nam nhân kia nhưng Chiêu Phong lại lắc đầu ra hiệu cho Tuệ Liên để ý nàng một chút, Tuệ Liên cũng đóng cửa lại.

Đàm Nhu thấy cửa đóng lại thì yếu lòng, hàng nước mắt cũng không ngăn được mà rơi xuống, Đàm Nhu vừa cáu hay bàn tay vào nhau vừa khóc nấc, hai tỷ muội ngồi hai bên cũng chỉ biết vỗ vai an ủi một chút mặc dù chẳng rõ chuyện gì.