Đàm Nhu đi qua đó nhỏ như một đứa trẻ con, đám người ở ngoài này đều là người tổ lớn, Chiêu Phong bế nàng lên, Đàm Nhu vỗ vai chàng vui vẻ nói.
"Ta thấy rồi."
Chiêu Phong dáng người cao, chàng đứng với đám người này cũng có thể thấy mà chẳng mất sức gì, Đàm Nhu và Chiêu Phong bỗng quay ra nhìn nhau, nàng vỗ vai
Chiêu Phong liên hồi, hối chàng thả mình xuống.
" Mau mau để ta xuống."
Chiêu Phong thả Đàm Nhu xuống, chàng chen chân vào đám người, rẽ đường cho Đàm Nhu vào.
Nàng và Chiêu Phong vào được bên trong đã vội hỏi han.
"Trung Phiên huynh, có chuyện gì vậy?"
Hiên Trung Phiên nhìn nàng chần chừ rồi cũng đứng né ra, đằng sau huynh ấy là một cô nương, Đàm Nhu và Chiêu Phong liền nhận ra, cô nương này ở giữa chợ đã va vào người nàng, Chiêu Phong nhìn cô nương đó không mấy thiện cảm, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong ái ngại.
Hiên Trung Phiên gượng gạo.
" Chuyện cũng dài lắm, muội giúp ta đuổi bọn họ đi đi."
Đàm Nhu chỉ biết thở dài, Chiêu Phong thì lắc đầu.
Sau hồi mọi chuyện đã xong thì Hiên Trung Phiên mới mời hai người ngồi xuống uống chén trà được, cô nương đó không nói gì, mặt mũi tèm lem, nàng ta trong bộ y phục thùng thình của Hiên Trung Phiên còn rất buồn cười, chỉ là ánh mắt cứ luôn hướng về phía nàng, Hiên Trung Phiên bấy giờ mới dám kể.
" Nàng ấy là An An, ta gặp nàng ấy trên đường từ núi Nguyệt về đây, từ lúc về nàng ấy không nói gì hết, nên ta cứ cho là nàng ấy bị câm, tên An An là ta đặt cho nàng ấy."
Chiêu Phong uống chén trà song nhăn mặt, Đàm Nhu đặt tay lên tay chàng mỉm cười, nàng biết chắc là trà không hợp vị, cô nương đó nhanh tay rót thêm trà cho
Chiêu Phong, rót xong lại ngồi nép vào người Hiên Trung Phiên.
Đàm Nhu nghi hoặc.
" Nàng ta thật sự bị câm sao?"
Hiên Trung Phiên lắc đầu, huynh ấy cũng không biết, có hỏi thì vị cô nương này cũng không thể hiện gì, Đàm Nhu nhìn chằm chằm nàng ta mắt đối mắt, nàng ta sau hồi cũng quay đi chỗ khác, Đàm Nhu thấy khuôn mặt đáng yêu này có chút thân quen, nàng nhớ là đã gặp ở đâu rồi.
Hiên Trung Phiên nói thêm.
" Ta từ khi về ngày nào cũng ra mở hàng bán, An An theo ta về cũng chỉ phụ ta được một chút rồi bỏ đi, nhưng muội ấy không hiểu chuyện, cứ chạy lung tung làm sạp hàng của người ta bị đổ, khi thì đánh nhau, những người vừa nãy đến đây cũng là vì chuyện nàng ấy đánh nhau, ta cũng không biết phải làm sao nữa."
Chiêu Phong lén lấy kim trâm trong tay áo, chàng cầm khư khư kim trâm trong tay, Đàm Nhu cúi xuống có thấy nhưng nàng chỉ nhìn mà không nói gì, Đàm Nhu cố tình kéo tay nàng ta lại nói chuyện.
"An An cô nương, cô bao nhiêu tuổi vậy?"
Cô nương này giả vờ như ngu ngơ mà đảo mắt, Đàm Nhu mỉm cười kiên nhẫn hỏi tiếp.
"Cô nương là người ở đâu vậy?"
Nàng ta không hề phản ứng, vẻ mặt của nàng ta cứ như một đứa trẻ, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong cười trừ, nàng mỉm cười nói.
" Cô là người của Đình Nguyên Xuyên sao?"
An An có khựng lại chút, không để ý sẽ không nhận ra, Đàm Nhu cười trước sự giả vờ ngu ngơ của nàng ấy, nàng ta cứ đảo mắt nhìn xung quanh như chẳng biết gì,
Chiêu Phong đứng phắt lên, hai ngón tay giữa kẹp kim trâm đâm thẳng mũi nhọn về phía mắt An An, nàng ta hoảng hốt ngã ra sau, trong cổ họng cũng không ngăn được mà hét lên.
Chiêu Phong bình thản ngồi xuống, Hiên Trung Phiên thơ ngây đã vui mừng, huynh ấy vừa đỡ An An, còn vừa khen chàng.
" Chiêu Phong giỏi thật đó, nàng ấy cũng chịu kêu lên rồi, trước giờ nàng ấy không kêu ca gì, thần kỳ vậy."
Đàm Nhu bật cười, nhưng chuyện vừa rồi cũng chẳng chứng thực được nàng ta có biết nói không.
Đàm Nhu được nước làm tới, nhân lúc nàng ta đang sợ hãi thì doạ.
"Đúng là cô nương có liên quan đến Đình Nguyên Xuyên, ta và Chiêu Phong song kiếm hợp bích cũng thừa sức giết được mười Đình Nguyên Xuyên, cô không nói không rằng ta cũng sẽ ra tay để cô đi không thể thanh thản, nói đi, ngươi có ý đồ gì?"
Cổ họng nàng ta đã động đậy mấy đợt rồi, nàng ta nhìn Đàm Nhu và Chiêu Phong ngồi đối hiện sợ hãi mà ú ớ.
"A...ta."
Hiên Trung Phiên nhớ lại những ngày tháng ở Huyết Giáo sợ hãi buông người nàng ta ra, huynh ấy lùi ra xa, An An cảm thấy không ai có thể bảo vệ mình được nữa đành chịu thua.
Nàng ta nhìn Đàm Nhu cười trừ.
" Chúng ta đã từng gặp nhau."
Đàm Nhu mỉm cười.
"Con gái của thương gia Giang Châu, ta quên mất tên của ngươi rồi."
Hiên Trung Phiên còn bất ngờ hơn, huynh ấy không tin cô nương này lại là con gái của thương gia, vậy chẳng phải là tiểu thư con nhà giàu sao, vậy nàng ta sao lại đến nước này.
An An mếu.
" Ta là An An, cứ gọi ta là An An."
Đàm Nhu không cười nổi, nàng nhớ lại trước kia nàng ta đã tự lấn tới tấn công nàng, đều là sự sắp xếp sao.
An An nói tiếp.
"Trước đây ta có thân phận là con gái thất lạc của thương gia Giang Châu, sau đó bị họ phát hiện là giả nên đuổi ta ra khỏi nhà, vứt cho một túi tiền nhỏ, số tiền trong đó chỉ đủ mua hai chiếc bánh nướng, ta nhịn đói chạy đến núi Trở gần đó báo lại thông tin cho Đình Nguyên Xuyên, vì Đình Nguyên Xuyên cũng không biết giữ ta lại để làm gì nên cũng chỉ vứt cho ta túi tiền rồi bảo ta đi đi, ta sợ hãi chỉ biết đi và đi, ta đi lang thang không biết bao nhiêu lâu rồi, đói đến mức phải đi cướp giật, rất lâu sau đó ta ngất đi vì đói, huynh ấy đã đưa tay về đây."
Đàm Nhu mỉm cười.
"Trước đây ta gặp ngươi cũng đã thấy ngươi lạ lùng rồi, dù sao thì cũng là người dưới trướng của Đình Nguyên Xuyên, ngươi kể như vậy làm sao ta có thể tin ngươi đây."
Nàng ta hốt hoảng đứng lên vội vã muốn giải thích.
" Ta nói là sự thật, hoàn toàn không có lời nào là dối trá."
Đàm Nhu cũng đứng lên, nhưng nàng nhùn Hiên Trung Phiên rồi nói.
"Muội và chàng ấy phải lên đường rồi, ở với người này huynh cũng phải đề phòng đó."
Hiên Trung Phiên gật đầu, huynh ấy cũng dặn dò nàng.
" Hai người lên đường bình an, sau này nhớ quay lại thăm ta đó."
An An im lặng luôn, Đàm Nhu dặn dò nàng ta.
"Ở với huynh ấy ngươi phải phụ việc cho huynh ấy, không được đem phiền phức về cho huynh ấy, còn nữa, huynh ấy mà bị gì ta tìm ngươi tính sổ đấy."
Chiêu Phong cũng nói.
" Hiên Trung Phiên, ở chung với nhau lâu ngày sẽ có chuyện không ngờ xảy đến đó, huynh cũng cẩn thận chút."