Thái Tử Thì Sao?

Chương 221




Sư phụ bỗng đưa người về núi Nguyệt, lão thái thái suốt thời gian qua hầu như là ở một mình, ban ngày Tiểu Hắc sẽ dẫn Tiểu Hạnh lên trò chuyện với người, còn đêm xuống, người lại lủi thủi một mình.

Vào lúc sáng sớm, khi ánh nắng ấm vừa chiếu lên lão thái thái đã ngồi dưới gốc cây đào của hồ Nguyệt may y phục mùa lạnh, bàn tay nhăn nheo, vết nhăn của tuổi già in trên mặt người, nhưng người nước da trắng, ánh nhìn của người khác sẽ rất ngạc nhiên khi người trông vô cùng đẹp lão.

Người luôn tay khâu chuẩn chỉnh từng mũi kim, đường người về đi vào đã có thể thấy lão thái thái.

Sư phụ lâu rồi không gặp lão thái thái có chút nhớ nhung, sư nương ở trên lưng ngựa cũng bắt đầu luống cuống muốn đi xuống, người đưa hai tay ra với sư phụ.

Mặc Vương bế sư nương xuống, lão thái thái đứng lên ngậm ngừng nhìn về phía này, Mặc Vương vui vẻ gọi.

" Lão phu nhân con về rồi."

Lão thái thái đi đến, nhìn nữ nhân bên cạnh Mặc Vương mỉm cười.

" Cùng về luôn sao."

Sư nương nhìn Mặc Vương, người gượng gạo mỉm cười, Mặc Vương vui vẻ hơn mỉm cười gật đầu.

Lão thái thái rất hiếu khách, cũng có ý tốt muốn làm quen.

" Con là Ngọc Nhiên sao."

Sư nương gật đầu, giọng nói ngại ngùng chưa quen.

"Lão thái thái, con là Ngọc Nhiên."

Mặc Vương kéo con ngựa vào gia trang trước, lão thái thái cũng dẫn nàng theo sau.

Sư nương bước vào gia trang, cảm giác quen thuộc ùa về, người từng sống ở đây một thời gian, cảm giác thân thuộc như vậy khiến người không khỏi xúc động, sư nương khựng lại, bước chân cứng đờ, lão thái thái nhìn biểu cảm của nàng đoán ra nàng đang mơ hồ, người liền đi vào trong pha trà, còn tiện dặn dò Mặc Vương.

"Đế ý Ngọc Nhiên đi, chắc lâu rồi mới quay lại nên có chút hoài niệm."

Mặc Vương nhìn sư nương, người luôn mắt nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy được người ta nhìn mình như thế nào.

Mặc Vương gật đầu.

" Vâng."

Tiết trời Nhị Quốc khác biệt, Chiêu Phong chuẩn bị cho Đàm Nhu thêm áo, chàng chu đáo nắm tay nàng giữ ấm, đã đi khỏi kinh thành mấy ngày rồi, Chiêu Phong vẫn luôn năn nỉ Đàm Nhu theo mình về Vong Quốc, đi nửa ngày đường nữa là đến được núi Nguyệt, đi xa hơn mấy ngày nữa thì đến kinh thành Vong Quốc, Đàm Nhu thở dài.

" Liệu ta còn có thể theo chàng về nữa sao?"

Chiêu Phong lập tức gật đầu.

"Đương nhiên là được."



Đàm Nhu lại cáu kỉnh.

" Chàng còn đùa, chàng không thấy hôm đó bọn họ kéo người đến, mỗi người cầm cung tên dài như này, để bắn ta à."

Nàng bất mãn, vừa nói vừa khua tay miêu tả độ dài của cung tên, Chiêu Phong nhí nhảnh đáp.

" Vậy sao, vậy thì để ta bảo hộ nàng, có ta bảo vệ sẽ không ai dám làm gì nàng."

Đàm Nhu cười trừ.

"Có thật không."

Chiêu Phong khẳng định.

"Thật."

Đàm Nhu lại lắc đầu chuyện quay lại Vong Quốc..

" Nhưng ta không theo chàng về được đâu."

Chiêu Phong mưu mô lại nói vòng vo để Đàm Nhu mủi lòng.

"Vậy sao, Lục Nguyệt thành thân rồi, muội ấy nhớ tỷ tỷ lắm đó, còn nói muốn được gặp tỷ tỷ."

Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong cười như bị ép.

" Lại nữa, chàng mưu mô thật đó."

Chiêu Phong đưa tay nàng lên hôn, chàng ấy nghiêm túc nhìn nàng.

" Thật đó, không lẽ nàng không muốn gặp muội muội sao?"

Đàm Nhu rụt tay lại, nàng quay mặt đi.

"Ai nói ta không muốn gặp chứ, nhưng mà cái này nên để lần sau gặp."

Chiêu Phong vuốt má của nàng, kéo hướng mặt nàng về phía mình.

" Vậy nàng không muốn gặp Tuệ Liên sao?"

Câu này lập tức đánh trúng tim đen của nàng, Đàm Nhu khựng lại, nàng nàng không nói gì, Chiêu Phong ngầm hiểu ý, cũng hiểu tính Đàm Nhu, chỉ cần chàng im lặng một lát thì Đàm Nhu sẽ lại đưa ra ý kiến của mình.

Băng qua đường rừng, cho đến khi đến chợ thôn nhỏ bé thì Đàm Nhu mới lên tiếng.

"Chiêu Phong."



Chiêu Phong mỉm cười quay ra, những tưởng nàng đã đồng ý rồi.

Đàm Nhu cười nói.

" Ta muốn ăn bánh nướng."

Chiêu Phong vẫn vui vẻ đi mua cho nàng, lúc nàng cầm bánh nướng nóng hổi trong tay nàng đã trầm ngâm một lúc, Chiêu Phong luôn chú ý đến nàng, cả hai vẫn luôn chân bước đi, bước vào đường mòn vào rừng phía trước.

Im lặng, trầm ngâm, suy nghĩ mãi không thông, Chiêu Phong vẫn không lên tiếng gì về đề nghị của mình, chàng vẫn kiên nhẫn.

Đàm Nhu đột nhiên dừng lại, Chiêu Phong quay ra nhìn nàng nụ cười cũng không còn, ánh mắt long lanh vẫn mong chờ.

Đàm Nhu mĩm môi.

" Ta theo chàng về."

Chiêu Phong lại gần nàng, không tự chủ được liền hôn nàng.

Chiêu Phong cười tủm tỉm, chàng vui không thể tả, Đàm Nhu lại đưa tay lên nói lại.

" Chàng không được làm quá đâu đấy."

Chiêu Phong mỉm cười gật đầu, chàng nhìn xung quanh rồi cũng nói với nàng.

" Chúng ta đi đoạn xa nữa, ghé chỗ này báo tin một chút."

Đàm Nhu bất ngờ.

" Cách xa như vậy đã có mật báo rồi sao?"

Chiêu Phong gật đầu.

" Đúng vậy, mật báo có mật báo của triều đình và mật báo bí mật, mật báo của triều đình duy chỉ có ở quan huyện thôi, còn mật báo bí mật thì ở khắp nơi."

Đàm Nhu mỉm cười hỏi.

" Giờ chúng ta nghỉ ở đâu?"

Chiêu Phong trêu nàng.

" Nàng đoán xem."

Đàm Nhu cáu kỉnh đánh vào người Chiêu Phong.

"Chàng đó."