Thái Tử Thì Sao?

Chương 218




Hai người đó liền ngoảnh ra, Chiêu Phong đi đến cúi người chào hỏi.

"Đại huynh, đại tẩu."

Đại huynh và thái tử phi của mình nhìn Chiêu Phong nghi hoặc.

" Sao đệ lại ở đây."

Nghe đại huynh hỏi Chiêu Phong cũng niềm nở đáp.

" Đệ cùng Đàm Nhu ghé qua đây."

Nói xong Chiêu Phong còn định quay người ra sau kéo Đàm Nhu qua, nhưng Đàm Nhu không đứng ở phía sau nàng, Chiêu Phong hốt hoảng chạy lại.

Ông chủ quán mì cứ đôi co hỏi này hỏi nọ không chịu đưa tiền thừa cho nàng, Chiêu Phong chạy đến đẩy tay của ông chủ đi rồi lạnh lùng nói.

" Ông giữ lấy đi."

Chiêu Phong cầm đấu lạp và tay nải, tay cầm tay Đàm Nhu bỏ đi.

Đi về phía hai phu thê đó Đàm Nhu hào hứng.

"Đại huynh, đại tẩu."

Mộ Nhất Lang nhìn muội muội bằng da bằng thịt đứng trước mặt không khỏi bất ngờ, đại tẩu lại gần vuốt ve mặt Đàm Nhu, ánh mắt cũng trìu mến.

"Nhất Lang, Đàm Nhu về rồi."

Mộ Nhất Lang nhìn Đàm Nhu rồi nhìn Chiêu Phong, ánh mắt huynh ấy từ sáng lấp lánh vui vẻ quay ra hoang mang.

Đàm Nhu thấy đại huynh cứ nhìn Chiêu Phong chằm chằm liền gật đầu.

"Đại huynh, là thật đó."

Mộ Nhất Lang nhìn nương tử lúng túng, đại tẩu ôm bụng cúi người véo má Đàm Nhu, tẩu nói.

" Rất biết cách làm người ta bất ngờ."

Đàm Nhu nắm tay đại tẩu, nàng tò mò chỉ vào bụng bầu của đại tẩu.

"Đại tẩu, muội có thể sờ được không?"

Đại tẩu trực tiếp cầm tay Đàm Nhu sờ lên bụng mình, chiếc bụng bầu như đèn lồng xếp căng ra, truyền đến tay Đàm Nhu hơi ấm của nó, người Đàm Nhu như có thứ gì đó chạy qua người, nàng rùng mình, nụ cười của nàng sau đó hiện lên, Đàm Nhu cười tươi nhìn đại tẩu.

"Ấm quá."

Đại huynh nhìn Đàm Nhu ngây ngô mà cười, Chiêu Phong nắm chặt tay còn lại của nàng, chàng vẫn nói chuyện với đại huynh như thường, đại huynh hỏi.

" Vậy tối thì nghỉ lại đâu, Đàm Nhu không thể ở lại kinh thành lâu được, muội ấy sẽ bị phát hiện mất."

Chiêu Phong đáp.



" Đệ và Đàm Nhu đi đường nán lại đều là nhà trọ, có khi dựng lán lên ngủ tạm, hiện tại cũng chỉ biết đi tìm nhà trọ ngủ lại qua đêm trước thôi."

Mộ Nhất Lang thở dài.

" Nếu vậy thì sẽ rất dễ lộ, nhưng mà ra khỏi kinh thành đi về phía Vong Quốc trước kia ta và Nghiên Nghiên có làm một căn nhà nhỏ, thường xuyên qua đó nán lại, bây giờ nàng ấy có thai rồi ta không đi đâu đó được nên cũng thường xuyên cho người đến đó dọn dẹp, hay là chịu khó đường xa chút đến đó nghỉ ngơi cho an toàn."

Đàm Nhu nhảy lên cắt ngang.

"Ớ ngoài kinh thành sao?"

Mộ Nhất Lang nhìn muội muội chua xót.

" Đàm Nhu chắc sẽ biết."

Nàng nghiêng đầu tỏ không biết, Chiêu Phong nhìn nàng cười, Mộ Nhất Lang nói thêm.

"Trước đây muội cũng hay đến đó mà."

Đại tẩu đứng bên cạnh cũng lên tiếng.

" Là khu nhà cũ của tổ mẫu, trước kia muội hay đến đó mà nhưng không nán lại căn nhà đó."

Đàm Nhu cười gượng.

"Muội không biết đó là nhà mà hai người làm, muội tưởng là nhà của tiểu tiều phu nào đó."

Mộ Nhất Lang cười.

" Vậy thì hai người ghé qua đó làm đôi phu thê tiều phu mấy ngày cũng được."

Đàm Nhu bật cười, Chiêu Phong lại nhìn nàng trầm ngâm, Mộ Nhất Lang lấy túi tiền treo trên thắt lưng mình xuống đưa cho Chiêu Phong, huynh ấy dặn.

"Mua một con ngựa đi đường cho nhanh, tốt nhất là nán lại đó chơi mấy ngày cho bớt chán rồi đi tiếp cũng được, mua một chút gì đó qua đó nấu ăn, bình dị một chút, tâm trạng cũng sẽ thoải mái hơn."

Chiêu Phong đang đà mỉm cười rất vui vẻ thì Đàm Nhu lên tiếng.

" Không được đâu, Chiêu Phong đã rời nhà hơn tháng nay rồi, muội không muốn làm mất thời gian của chàng ấy."

Chiêu Phong lắc đầu.

" Ta không để ý cho lắm, được ở bên cạnh nàng càng lâu càng tốt, ta chỉ nghĩ được vậy thôi."

Mộ Nhất Lang thở dài nhìn Chiêu Phong.

"Có vẻ muội ấy là người khó chiều, nhưng chịu khó một chút bụng muội ấy tốt lắm."

An ủi Chiêu Phong xong Mộ Nhất Lang quay ra nói với Đàm Nhu.

" Cùng đứng trên cương vị thái tử, hai bọn ta bị chèn ép lâu năm, điều làm ta vui vẻ thì cũng chỉ có bên cạnh người mình yêu, được giãi bày tâm sự, được cười, được vui bên cạnh người mình yêu rất quý giá, muội cứng đầu như vậy sẽ vô tình làm tổn thương người ta mất."



Đàm Nhu không muốn nghe theo, nàng buột miệng nói ra.

" Cùng lắm là muội theo chàng ấy về nhà...."

Nàng khựng lại nhìn ba người đứng đối diện cười trừ.

"Muội chưa nói gì hết."

Chiêu Phong thầm cười.

Rõ ràng, nàng cũng muốn theo ta về.

Mộ Nhất Lang và nương tử bật cười, bốn người từ biệt nhau, Đàm Nhu trầm ngâm không nói gì, Chiêu Phong cũng im bặt.

Hai người mua một chút đồ, chịu khó đi bộ một đoạn dài đến căn nhà đó, tối đến nhiệt độ giảm xuống, tiết trời ở Nhị Quốc cũng lạnh hơn hai nước bên cạnh, Đàm Nhu hai tay lạnh đỏ ửng lên.

Đến tận khuya nàng và Chiêu Phong với chiếc đèn lồng sắp tắt trên tay mới đến nơi, Đàm Nhu cầm đèn lồng soi đường cho Chiêu Phong, đẩy cổng trúc đi vào trong, chiếc nhà nhỏ mái lợp ngói này truyền đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo.

Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong hai tay đều xách đồ nàng chạy lên trước, hớt hải đẩy cửa vào.

" Chàng mau vào đi, để ta vào trong thắp nến lên."

Chiêu Phong đi theo sau nàng, Đàm Nhu thắp hết những đèn dầu trong phòng lên, ánh sáng ấm của đèn sởi ấm cho cả hai, Đàm Nhu xoa bụng.

"Chiêu Phong, ta đói quá đi."

Chiêu Phong đứng cạnh bàn trà cũng gật đầu.

" Ta cũng đói, nàng đi tắm trước đi ta sẽ nấu cơm đợi nàng ra, ăn xong rồi chúng ta nghỉ ngơi."

Căn phòng này nhỏ, chỉ có một chiếc giường ngủ, một bàn trà hai cái ghế.

Đàm Nhu vừa cười vừa bước đến, nàng trêu.

" Chàng cũng biết nấu sao?"

Chiêu Phong cười gượng.

" Ta sẽ thử."

Đàm Nhu giật hết đồ trong tay Chiêu Phong xuống, nàng chỉ ra bên ngoài.

" Chàng ra ngoài thắp đèn lên hết đi, lát nữa chàng nhóm hai bếp ra, một bếp đun nước, một bếp chúng ta sẽ nấu cơm."

Chiêu Phong nhìn dáng vẻ chu toàn của nàng rất thích mê, Chiêu Phong mỉm cười lại gần nàng, hai tay nâng má nàng lên, đột ngột đặt lên đó mấy cái dấu môi,

Đàm Nhu không phản kháng, nàng còn cười ngây ngô.

" Đủ rồi."

Chiêu Phong hôn lên má nàng một cái rồi thôi, Đàm Nhu bỗng ngại, Chiêu Phong thì cười.