Thái Tử Thì Sao?

Chương 216




Đàm Nhu đưa ánh mắt lạnh nhìn Chiêu Phong, chàng ấy hiểu ra Đàm Nhu đang nghĩ gì, chàng cười.

"Ta đưa nàng vào ngâm mình thôi, ta không làm gì hết."

Đàm Nhu cứng miệng.

"Dù vậy đi nữa thì cũng thả ta xuống đi."

Chiêu Phong buông nàng xuống, nàng nhìn Chiêu Phong trước mặt ngại ngùng, nàng nhìn tấm bình phong kia cười với Chiêu Phong.

Chiêu Phong cũng không nán lại nữa mà đi ra, Đàm Nhu gỡ nút thắt trên áo ra, nàng cởi từng chiếc áo xuống, bản thân bước vào bồn nước ấm ngâm mình, cảm giác thoải mái hơn, những ê ẩm trên người nàng từ từ dãn ra, cả cơ thể rơi vào trạng thái thoải mái nhất.

Đàm Nhu chắt từng giọt nước lên người mình, nàng nhắm mắt lại như muốn ngủ lại mãi, cánh hoa trong bồn bám lên người nàng, làn da trắng mịn được tô thêm sự xinh đẹp, ngâm mình một lúc lâu, nước ấm nguội dần, Chiêu Phong đứng bên ngoài đợi sốt ruột, bóng dáng sau bức bình phong kia cũng không động đậy nữa,

Chiêu Phong vội chạy vào.

Đàm Nhu ngủ mê, cánh hoa hồng trang điểm trên mái tóc nàng, Chiêu Phong hoảng hốt lay người nàng, Đàm Nhu mở mắt ra thấy Chiêu Phong đang cố kéo mình ra khỏi bồn ngâm, tóc và tay áo của chàng ấy rũ vào bồn ướt quá nửa, Đàm Nhu nắm chặt lấy tay của Chiêu Phong.

" Ta không sao."

Chiêu Phong buông ra, trong bồn không chỉ có cánh hoa mà còn có những lọn tóc trắng của Đàm Nhu rụng xuống, Chiêu Phong cứ nhìn mãi, Đàm Nhu kéo tay

Chiêu Phong xuống, cả người chàng ấy khom xuống vừa hay sáp mặt lại gần nàng.

Đàm Nhu mỉm cười, vừa rồi chàng ấy sợ đến mặt tái nhợt, Chiêu Phong cảm nhận bên má hơi ẩm, Đàm Nhu vừa đặt lên đó một nụ hôn, Đàm Nhu buông ra, Chiêu Phong sờ lên nụ hôn vừa rồi ngây người ra.

Đàm Nhu ngước nhìn biểu cảm của Chiêu Phong nàng bật cười, Chiêu Phong bị trêu chọc không nhường nhịn nữa mà nắm chặt cánh tay nàng, tay còn lại kéo cằm nàng lên, Đàm Nhu không cười nữa, Chiêu Phong không để nàng bình tĩnh mà đặt ngay một nụ hôn hấp tấp nhanh chóng lên môi nàng, Đàm Nhu bị lưỡi của Chiêu Phong cạ cho mở miệng ra.

Chiêu Phong từ từ nghiêng đầu, hai miệng ghép lại như vừa in, hai lưỡi cuốn lấy nhau không thôi, Đàm Nhu không dám dướn người lên, hai tay nàng vòng qua cổ

Chiêu Phong, càng lúc càng phấn khích thì lại kéo Chiêu Phong xuống, hai tay áo Chiêu Phong đã ướt sũng từ trước, chàng ấy không ngại ngần gì mà càng cúi xuống theo lực kéo của Đàm Nhu, tay không tự chủ được mà vòng ra sau lưng Đàm Nhu, hai tay sờ soạng, làn da mịn màng truyền cảm giác đến tay Chiêu Phong, chàng giật mình khựng lại, trên người Đàm Nhu chỉ có những cánh hoa mỏng che thân người và làn nước ấm vừa nguội bảo hộ thân thể nàng, Chiêu Phong khựng lại Đàm Nhu tay đang nắm chặt sau cổ áo Chiêu Phong đã buông xuống.

Cả hai đều cùng nuốt xuống cổ họng, ánh mắt lúng túng quay đi chỗ khác, đối phương không nói bản thân cũng không lên tiếng, Đàm Nhu buông tay xuống, bàn tay nặng trĩu buông xuống làm làn nước dậy sóng nhảy cao lên, Chiêu Phong hai mắt mở to liền quay người đi, Đàm Nhu đành lên tiếng.

" Chiêu Phong."

Trái tim rộn ràng, Chiêu Phong hồi hộp đáp lại.

" Hả?"



Đàm Nhu chỉ vào y phục dưới nền đất, và khăn khô đang treo trên tấm bình phong kia.

" Chàng lấy cho ta hai thứ đó."

Chiêu Phong mới vội vã nhặt lên, chàng đưa về phía Đàm Nhu mà không ngoái nhìn, Đàm Nhu ho nhẹ, Chiêu Phong hiểu ra liền đi ra ngoài.

Chiêu Phong ngồi bên giường, còn tự trách bản thân hấp tấp, vừa rồi vồ vập vào Đàm Nhu không chút kiểm soát nào.

Lát sau Đàm Nhu mặc đồ chỉnh tề đi ra, trên đầu còn đội khăn khô lau tóc, nàng sờ lên mặt và cổ của mình đã bớt nóng hơn liền mỉm cười cố gắng tự nhiên nói chuyện lại với Chiêu Phong.

" Ta thấy khoẻ hơn rồi chúng ta lên đường thôi."

Chiêu Phong cũng đi đến sờ lên trán nàng, thấy hạ được chút nhiệt liền vui vẻ, Đàm Nhu nắm lấy tay Chiêu Phong chỉ vào hai tay áo ướt của chàng mà trách móc.

"Chàng đừng có nói là định mặc đồ ướt như thế này đi đấy, thờ ơ với bản thân quá đấy."

Chiêu Phong nắm lại tay Đàm Nhu mỉm cười đáp nàng một cách nuông chiều.

" Được, ta sẽ đi thay y phục khác, nàng đợi ta chút."

Chiêu Phong còn tiện tay bẹo má nàng, Đàm Nhu mỉm cười nhìn Chiêu Phong đi ra sau bức bình phong, Đàm Nhu kéo khăn xuống, rơi xuống đất là nắm tóc ướt rụng xuống của. nàng, Đàm Nhu lén dọn tóc rụng của mình không cho Chiêu Phong biết, nhưng chàng ấy đã sớm phát hiện ra, Đàm Nhu nắm chặt nắm tóc rụng của mình lo sợ.

Nàng vứt nắm tóc xuống dưới gầm giường, sau đó cố gắng bình thản ngồi trên giường chờ Chiêu Phong, Chiêu Phong đi ra với y phục vừa thay trên tay, y phục trắng mà Chiêu Phong đang mặc đồng bộ với y phục của nàng, Đàm Nhu nhìn đến mê mẩn, lần đầu tiên Đàm Nhu bị Chiêu Phong thu hút đến ngẩn người như vậy, nàng bất giác đứng lên.

Chiêu Phong đi đến vén tóc nàng ra sau, còn cốc vào trán nàng để nàng tỉnh, Đàm Nhu chớp chớp mắt tỏ ra bình thường, nhưng vẫn khen Chiêu Phong.

" Y phục này hợp với chàng đó."

Chiêu Phong nhìn lại mình, mặc đồ lụa quý đã quen, đi đâu cũng lấp lánh, nhưng mặc đồ vải thô cũ kĩ Chiêu Phong vẫn sáng ngời, người ta chỉ nhìn mặt thôi cũng đã thấy chàng ấy là công tử nhà giàu, từ bé sống trong sung túc.

Chiêu Phong nhìn Đàm Nhu cười, chàng đi về phía Đàm Nhu đang cầm tay nải đứng ở chân giường, chàng giật lấy mọi đồ trên tay nàng, tuyệt nhiên không để nàng phải cầm theo thứ gì, chàng ấy là người đã lo hết.

Chiêu Phong đội lại đấu lạp cho Đàm Nhu, xuống dưới lầu Chiêu Phong đi cố tình che hết tầm nhìn của nàng, có một thiếu niên chừng mười tám tuổi cầm sáo ngọc đi tới hớn hở khi gặp Chiêu Phong.

" Huynh là.."

Chiêu Phong lạnh lùng cầm kiếm khều nhẹ ra phía sau để Đàm Nhu đứng nấp vào sau lưng mình, nàng cũng theo ý Chiêu Phong mà không lộ diện, Chiêu Phong nói.

" Sao ngươi lại ở đây?"

Vị thiếu niên đó đáp.



" Đệ được phụ hoàng ban cho một ước muốn, nên đệ xin được ra khỏi cung sống, mới ra chiều hôm qua thôi."

Đàm Nhu đứng sau lưng Chiêu Phong nghe thấy giọng nói đã thấy quen, nàng ló mặt ra, Chiêu Phong lại đụng kiếm đánh vào người nàng, Đàm Nhu không chịu liền nắm chặt kiếm rồi ló mặt ra từ sau lưng Chiêu Phong, nàng đội đấu lạp che hết tầm nhìn phía trước, Đàm Nhu không do dự mà giật đấu lạp xuống luôn.

Sau khi thấy vị thiếu niên đó Đàm Nhu đã rất bất ngờ, người đang đứng trước mặt nàng và Chiêu Phong bằng da bằng thịt là công tử bột nhỏ bé của Manh Vệ, con mèo con đấy dường như đã lớn hơn, hắn khoác trên mình y phục vải thô, tay và mặt cũng bớt trắng hơn, có lẽ không có sự bảo vệ của mẫu thân nên hắn buông thả hơn, cũng dám làm hơn.

"Ngũ Nhiên?"

Đàm Nhu không bước ra, Chiêu Phong vội đẩy nàng lùi về sau.

Ngũ Nhiên tò mò liền nghiêng người ngó xem đằng sau, Đàm Nhu kéo khăn đấu lạp che hết người đi, Chiêu Phong nắm chặt tay nàng cười trừ, Ngũ Nhiên cau mày hỏi.

"Ai vậy?"

Chiêu Phong vừa cười vừa đáp.

"Muội muội của ta."

Hắn hoài nghi hỏi lại.

" Thật sự là muội muội sao?"

Chiêu Phong vẫn chắc nịch.

"Là muội muội."

Vừa rồi hắn đối với Chiêu Phong rất niềm nở, nhưng khi thấy Chiêu Phong nắm tay vị cô nương này thì hắn đã thay đổi thái độ.

Hắn nhìn tay hai người đang nắm chặt thì hỏi.

"Vậy, Đàm Nhu tỷ đâu?"

Chiêu Phong chỉnh họng, Đàm Nhu nắm chặt tay Chiêu Phong hơn, chàng ấy hiểu ý liền đáp.

"Ở núi Nguyệt rồi."

Hắn bắt đầu thái độ hơn.

" Hai người không giống huynh muội cho lắm, không phải trước kia huynh thích tỷ ấy sao?"