Thái Tử Thì Sao?

Chương 194: Chương 194




Chiêu Phong vùi đầu vào cổ của Đàm Nhu, môi chạm vào cổ nàng như thấy được chút mùi vị ngọt ngào cũng liền đi vào giấc, không những thế Chiêu Phong còn mơ.

" Phu thê giao bái."

Trong chốc lát, khung cảnh ngày hỷ tràn ngập sắc đỏ hiện lên, giống như những gì Chiêu Phong luôn tưởng tượng, ngày hỷ tràn đầy tiếng cười, kiệu hoa tám người khiêng và chiếc khăn trùm đầu thêu phượng, bàn tay nhỏ bé thân thuộc nằm gọn trong tay chàng, tân lang trong hỷ phục khôi ngô anh tuấn, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp như ánh nắng xuân mới sang, nhìn người mình yêu không rời mắt.

Giờ là cuối giờ mão, ánh mặt trời đã chiếu đến chân cửa, Đàm Nhu đã dậy từ sớm, nhưng vẫn không xuống giường, nàng ngồi bên cạnh Chiêu Phong đơ người ra nhìn tay Chiêu Phong nắm chặt tay mình, miệng còn cười mỉm.

Mơ thấy gì mà vui vậy?

Đàm Nhu cố gắng chờ Chiêu Phong tỉnh dậy, Hàn Nhi từ bên ngoài hấp tấp đẩy cửa đi vào, Chiêu Phong cũng vì tiếng động mà giật mình tỉnh dậy, Đàm Nhu vì Chiêu Phong đột nhiên bật dậy mà giật bắn mình lỡ chân đạp Chiêu Phong xuống giường, Hàn Nhi đứng ngay cạnh bàn trà liền đưa ánh mắt lạ lùng nhìn Chiêu Phong.

Đàm Nhu sau đó cũng kéo rèm lên rồi đi ra, nàng bình tĩnh nhìn Chiêu Phong đang đứng phủi y phục và Hàn Nhi đang nhìn chằm chằm Chiêu Phong, nàng đưa hai tay ra sau tự tin bước đi.

" Mới sáng sớm nghe bước chân của huynh coi bộ rất vội."

Hàn Nhi gấp gáp nói.

" Hôm nay đáng lẽ ra là lễ đăng cơ của Tứ Vương, nhưng hắn vội lấy lòng các quan thần và dân cho nên ngày đăng cơ bỗng thành buổi thượng triều đầu tiên của tân hoàng đế, ta không biết làm sao nên đến tìm muội này."

Chiêu Phong đi tới nhanh đáp lại Hàn Nhi.



" Vậy thì xem xét thái độ của hắn thôi, hắn không thành hôn quân thì cũng tốt cho Bắc Quốc thôi mà."

Đàm Nhu đứng rót trà ra, đưa về phía Hàn Nhi và Chiêu Phong, nàng đợi hai người kia ngồi xuống rồi nàng mới ngồi.

Trước tiên nàng đáp lời Hàn Nhi.

" Hắn đăng cơ rồi chúng ta cũng không hành xử lỗ mãng được, hắn là tân đế, chúng ta lật lại là dưới trướng hắn mà."

Hàn Nhi nhấp trà, tâm trạng cũng không tốt hơn là bao, Hàn Nhi thở dài, Đàm Nhu quay ra nói với Chiêu Phong.

" Còn chàng nữa, chiêm bao gì mà lại mỉm cười như vậy?"

Chiêu Phong nhún vai mỉm cười, Hàn Nhi lập tức đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Chiêu Phong, Chiêu Phong nghiêng đầu.

" Sao vậy chứ?"

Đàm Nhu trầm ngâm, bây giờ mọi chuyện đã gần như xong, chuyện nhà người khác Đàm Nhu không muốn nhúng tay vào nhiều, nàng nói với Hàn Nhi.

" Nên về núi Nguyệt thôi, ngai vàng đó hắn cũng chỉ ngồi được một thời gian thôi mà, huynh còn phiền lòng vì chuyện gì sao?"

Hàn Nhi nghĩ lại cũng không còn chuyện gì to tát cả, Diễm Vương Vương đã tính hết rồi thì không đến lượt huynh ấy chen vào, nhưng huynh ấy cứ thấy chuyện đâu đơn giản như thế, có thể là Tứ Vương lên ngôi cũng chỉ chốc lát, nhưng để mà an yên về sau thì không thể chỉ có thế, Hàn Nhi biết rõ cha nuôi hơn hết, vì chỉ để chọn ra người xứng đáng với ngôi vị đó mà Diễm Vương Vương lên kế hoạch giả vờ từng chút như vậy thì không đáng với công sức mà người bỏ ra, rõ là Diễm Vương Vương không rảnh rỗi như thế.

Hàn Nhi lắc đầu nhưng vẫn nói.



" Vậy đi, mọi chuyện cứ coi như xong rồi vậy."

Nghe nói là Nhị Nhiên bỏ cả doanh trại để trốn về kinh thành, nhưng đến ngày thứ ba, đáng lẽ ra Nhị Nhiên phải xuất hiện ở phủ của mình thì lại không phải như vậy, Nhị Nhiên thường xuyên ghé qua chốn lầu xanh, điều này ai cũng biết, ở kinh thành có hai ba lầu xanh được dựng lên Nhị Nhiên đều đã ghé qua, một năm trở lại đây Nhị Nhiên không đI linh tinh nữa mà nhất quán ghé qua một chỗ, mỗi lần ghé đều ném giương tiền ra bao trọn bảy ngày tới của một cô nương.

Cô nương đó bị bán vào lầu xanh Hoa Huyền từ khi mười tuổi, được mama bồi dưỡng trở thành mỹ nhân tài nghệ, chuyện chăn gối cũng được mama chỉ dạy cho thành thạo, dần dần vì xinh đẹp ăn nói khéo léo cho nên nổi danh, hai mươi tuổi là đại mỹ nữ trong lầu xanh, là cây trụ tiền đứng trong ngành, tiếng nói không thấp kém cũng không cao, đồn thổi ra là bán tài nghệ nhưng nếu được giá cao thì đều phải làm chuyện đó.

Nàng ta là mỹ nữ Nguyên Nhiên, không có họ, chỉ có tên hai chữ, nàng ta lúc nào tiếp khách cũng đều mỉm cười, mỗi ngày chỉ tiếp ba vị khách, tiếp trong phòng riêng, đánh đàn, múa và ca hát, về khoản đó sẽ được thương lượng với mama trước, khách mua tài nghệ nào đi qua giới hạn đều không có cơ hội cho lần mua thứ hai, cũng vì thế mà ai cũng tò mò, rốt cuộc thì nàng ta trông như thế nào mà lại có giá cao như vậy, bình thường ghé đến sẽ chẳng mấy ai thấy được dáng vẻ của nàng ta, nhưng dù có thấy cũng không rõ mặt, bình thường nếu không phải tiếp khách thì nàng ta luôn dùng khăn che mặt đi.

Vẫn có ngoại lệ cho một người là Nhị Nhiên, huynh ấy đến lúc nào cũng được, chỉ cần đưa tiền thì đều sẽ được tiếp theo ý của huynh ấy, Nguyên Nhiên trong một năm nay đã quen với việc này, thậm trí trong lòng nàng ta còn có mong chờ.

Tối nay Nhị Nhiên lại ghé qua, vừa vào phòng riêng huynh ấy đã vội đưa cây sáo ngọc ra trước mặt nàng, nàng ta vẫn còn giữ thói quen dùng khăn che mặt, chỉ thấy hai mắt to long lanh như hồ nước phản chiếu ánh nắng vậy, xiêm y nàng ta hay mặc khi tiếp Nhị Nhiên là xiên y riêng biệt, nàng ta thích màu đỏ, nên khi tiếp Nhị Nhiên đều sẽ mặc xiêm y đỏ, những quan khách khác nàng ta ăn mặc rất tùy tiện.

" Tặng nàng này."

Nguyên Nhiên nhìn cây sáo xinh đẹp trước mặt liền mỉm cười, thái độ cử chỉ rất tự nhiên, vốn như đã rất thân thiết.

Nguyên Nhiên đón lấy nó vô cùng vui vẻ mà nhún người cảm tạ.

" Đa tạ công tử."

Nàng ta cầm trong tay sáo ngọc, không bình tĩnh được nữa mà liền thổi ngay một khúc, nàng ta đúng là giỏi nhạc cụ, đàn cũng biết đàn, hát cũng biết hát, Nhị Nhiên vì muốn được một lần thổi sáo cho nàng ta nghe mà đã học thổi, nhưng mới thổi được tháng Nhị Nhiên đã chán nản, tiếng sáo huynh ấy thổi khà khà như tiếng gà kêu vậy, lần này được Chiêu Phong tặng cây sáo cũng chì dám tặng cho nàng ta.