Thái Tử Thì Sao?

Chương 191




Hàn Nhi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế, dù sao cũng không tìm được chuyện gì để giải thích cho khúc mắc của mình nên huynh ấy cứ gật đầu đại.

Đàm Nhu đi mấy ngày trời người đã gầy xuống trông rõ, Hàn Nhi chỉ vào ngăn kéo bên trong góc phòng khuất ánh đèn kia, nói với nàng.

" Bên trong có y phục của hạ nhân muội mặc tạm đi, ra ngoài cẩn thận một chút không thì cứ ở đây trước đã, rất dễ bị phát hiện đó."

Đàm Nhu đi lại chỗ đó, kéo ngăn tủ ra tìm xem mấy y phục nhỏ vừa với người mình, đi ra cửa sau rẽ sang trái ba bước là tới đến phòng chứa dược liệu nàng vào đó thay đồ, song vừa đi ra đã nghe tiếng người nhao nhao lên, hình như là đưa thập nhất tới để dưỡng thương, nàng vừa đẩy cửa bước vào phòng từ cửa sau thì thuộc hạ bọn họ đã khiêng thập nhất vào đến giường đơn dưỡng bệnh nhỏ nhoi trong phòng.

Đàm Nhu giả vờ khom người kéo ngăn tủ ra bốc thuốc, bây giờ họ chỉ để ý chủ tử nhà họ thôi đâu có để ý gì tới nàng, Hàn Nhi bắt mạch xong cũng cười thầm.

Nó đang giả vờ đó thôi.

Hàn Nhi đứng dậy kêu bọn họ về hết, cả đám người đếm hơn mười thì chui rúc trong căn phòng bé tý teo này cũng ngột ngạt.

" Cũng khuya rồi, các vị nên về nghỉ ngơi đi thập nhất cứ để ta lo, thật ra cũng không có gì đáng ngại đâu, lúc nào tỉnh thì ta gọi không quá ngày mai đâu mà."

Bọn họ nghe thế cũng vui mừng, Hàn Nhi về đây cũng không hay làm mấy việc khám vặt, huynh ấy chỉ chăm chăm chế thêm vài bài thuốc đặc biệt, ngoài hoàng thượng và hoàng hậu ra huynh ấy không xem bệnh cho ai, cái danh là đệ tử của vị thần y nào đó thì đích thị là thật, danh của huynh ấy thì cũng là hàng thật giá thật cho nên nhiều người bệnh mong muốn được huynh ấy kê đơn hơn mấy thái y kênh kiệu trong cung.

" Cảm tạ nhị hoàng tử, trưa mai chúng nô tài sẽ đến đón thập nhất hoàng tử về, nhất định không làm phiền người nữa đâu."

Đàm Nhu đóng ngăn kéo lại cái rầm, nàng mỉm cười, đám người đều giật mình nhìn qua chỗ nàng, nàng quay mặt đi, Hàn Nhi vội nói.

" Tì nữ đó đang chuẩn bị thuốc để sắc, đừng có nhìn muội ấy như vậy, muội ấy sẽ mất tự nhiên."

Sau hồi bọn họ đi ra hết, Hàn Nhi cẩn thận đóng cửa lại, Hàn Nhi nhìn nàng thở dài than.

" Muội sợ người ta không nhận ta muội sao."

Đàm Nhu mỉm cười, nàng bước đến gần chỗ cửa nơi cái giường đơn dưỡng bệnh của thập nhất, nàng không làm gì hết chỉ nhìn thập nhất đang giả vờ ngủ kia cười.

Hàn Nhi đi đến cũng cười, Đàm Nhu chỉ vào khuôn mặt tái nhợt của thập nhất cười nói.

" Giả bộ cũng rất giống đó."

Thập nhất hé một mắt ra nhìn nàng, Hàn Nhi hất cằm.

" Kìa, tỉnh rồi."

Đàm Nhu đứng lùi lại, thập nhất bật dậy thấy Đàm Nhu khoác lên mình y phục xanh lá bạc màu của hạ nhân liền cứ nhìn suốt.

Nàng nhướng mày.

" Nhìn gì vậy?"

Thập nhất nhìn Hàn Nhi và Đàm Nhu, trong đầu so sánh hai ngoại hình của hai người, thậm chí còn so sánh điểm mạnh yếu của hai người.

Hai người đều rất xinh đẹp, cao thấp chênh lệch nhiều, nhị huynh giỏi y thuật, sức khỏe thường hay suy giảm, ốm yếu quanh năm, Đàm Nhu tỷ cũng không được khoẻ nhưng không thường xuyên, giỏi kiếm pháp, biết chút y thuật,...

Đàm Nhu thấy hắn trầm ngâm, cứ chốc lại nhìn nàng và Hàn Nhi thì liền nhận ra, nàng quay người đi.



" Đừng có nghĩ lung tung nữa."

Hàn Nhi chưa nhận ra liền cười trừ hỏi.

" Tay vừa băng bó lại sao?"

Thập nhất đưa tay lên, quả thực vừa đặt chân đến hoàng cung bọn họ đã kiểm tra khắp người hắn, vết thương cũ thì bó lại lần nữa.

Thập nhất gật đầu, nàng quay ra nói với Hàn Nhi.

" Muội tìm cây sóc giã nát cho hắn uống rồi, không nguy hiểm lắm."

Hàn Nhi kêu thập nhất tháo ra, chỉ là huynh ấy cẩn trọng chút, sợ sẽ bị giở trò.

" Tháo ra đi, ta bôi thuốc mới cho."

Đàm Nhu lướt mắt sang thập nhất lườm nguýt hắn.

" Cũng do muội bất cẩn quên hút nọc độc ra trước khi đi tìm thuốc, tiểu tử này ngây thơ nên để tam hoàng tử đang bị thương nặng hai chân đứng không vững hút nọc độc cho, suýt hại chết ca ca của mình rồi."

Hàn Nhi bật cười, nó cũng chỉ là đứa trẻ con chưa thành niên, nhưng chuyện quan trọng đến tính mạng như thế cũng mơ hồ, Hàn Nhi cạn lời luôn.

Vải trắng băng bó được tháo ra hết, Hàn Nhi lục tìm trong ngăn kéo nhỏ gần đó, lấy ra một chiếc bình to, có vẻ đựng lượng thuốc rất lớn, nhưng huynh ấy chỉ lấy một ít, ra chén trà nhỏ, ngoắc tay ra dấu với Đàm Nhu.

" Muội qua phòng dược liệu bên cạnh lấy cho ta một vò rượu trắng, và một hộp tan bầm đi."

Đàm Nhu liền đi luôn, nàng không ngoảnh ra chỗ bọn họ nhìn một cái nào, Hàn Nhi lấy nước ấm ngâm khăn một chút rồi lau nhẹ tay của thập nhất, căn bản sưng cũng không to lắm, rửa lại bằng rượu trắng sau đó bôi thuốc thải độc và tan bầm là sẽ xẹp xuống.

Nhìn nhị huynh chuyên tâm lau vết thương cho mình cũng không thể nào làm thập nhất hết bất bình với huynh ấy.

" Huynh yêu tỷ ấy đến nhường nào?"

Hàn Nhi không hiểu, vẻ mặt còn đang mơ hồ không biết có phải mình nghe nhầm không.

" Hả?"

Thập nhất hất cằm về phía cửa.

" Thì tỷ ấy đó."

Hàn Nhi nhận ra là Đàm Nhu, sau đó thì tự mình gượng gạo, trước đó chỉ là diễn tình cảm chích chòe cho bọn họ xem, nhưng hỏi thân mật thế này chắc là biết riêng, Hàn Nhi không dám nói thật chỉ gật gật mấy cái, giọng điệu ú a ú ớ.

" Thì...thì à..."

Sau đó thì huynh ấy hỏi lại.

" Nhưng mà sao đệ lại hỏi như vậy? Có phải Đàm Nhu nói gì với đệ có đúng không?"

Thập nhất không ngại ngùng gì, trong đầu nghĩ những gì thì liền nói ra hết.

" Tỷ ấy nói, tỷ ấy yêu huynh đến độ tính mạng cũng không quan trọng, đệ chỉ muốn hỏi, huynh có yêu tỷ ấy đến thế không thôi, huynh yêu tỷ ấy đến nhường nào chứ?"



Hàn Nhi câm nín, huynh ấy cũng có thể bịa chuyện nhưng đầu huynh ấy hoàn toàn không nghĩ được gì hết để đáp lại cái câu hỏi này.

" Chuyện....này... Chuyện này...có...hơi..."

Đàm Nhu lại đẩy cửa đi vào, cả hai mặt tái mét, nàng không hiểu chuyện gì, đặt mạnh những thứ vừa lấy xuống, mặt không biểu cảm.

Hàn Nhi gạt đi câu hỏi của thập nhất vừa rồi, huynh ấy vừa nhớ ra chuyện quan trọng hơn.

" Đàm Nhu, đợi đến giữa canh ba thì ra ngoài vườn chơi chút đi, gặp một người quan trọng lắm đó."

Đàm Nhu hai ánh mắt loé sáng, khoé miệng cong lên mỉm cười đáp.

" Thật sao."

Hàn Nhi gật đầu, thập nhất thì lại hằm hằm.

Đàm Nhu không phải tên thật của tỷ ấy sao, hai người bọn họ đã thâm tình đến vậy rồi sao?

Đàm Nhu liền quay người, thật không muốn chờ đợi.

" Vừa đến canh ba rồi mà, muội ra ngoài hóng gió một chút."

Thập nhất muốn đứng dậy đi theo nhưng Hàn Nhi kéo hắn lại.

" Ta bôi xong đã rồi đi, gấp gáp cái gì, Đàm Nhu chỉ ở bên ngoài kia thôi."

Đàm Nhu chạy ra từ cửa sau, cửa sau là vườn thuốc, có mấy gốc cây được trồng cách xa nhau và thẳng hàng, dưới gốc không được quốc xới nên đầy cỏ, Đàm Nhu chọn một khoảng trống đầy cỏ non mà nằm, nàng ngắm nhìn bầu trời qua những tán cây, tay trái bất giác đưa lên so với bầu trời.

Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận không khí tươi mát này.

Hồi lâu sau thập nhất đi ra, Đàm Nhu ngồi dậy ánh mắt vẫn hướng về phía ngôi sao sáng nhất trên nền trời.

Thập nhất cẩn thận không phát ra tiếng động quá to, hắn ngồi xuống ngay cạnh nàng, hỏi han nàng.

" Tỷ đã đỡ hơn chưa?"

Đàm Nhu nghe xong cũng chỉ nhìn hắn một cái, nàng quay mặt đi ngay, nàng cười rồi đánh trống lảng.

" Có cảm thấy dễ chịu hơn không, không khí ở đây trong lành thật."

Thập nhất thấy Đàm Nhu không trả lời thì không biết nói sao, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn bầu trời cùng nàng.

Hồi đến giữa canh, Đàm Nhu liền đứng dậy.

" Đi dạo chút rồi về nghỉ ngơi thôi."

Thập nhất mỉm cười, hắn đi dạo cùng nàng một vòng vườn thuốc này rồi, đến khi quay lại lần hai, đang đà nói chuyện rất vui vẻ thì Đàm Nhu mơ hồ nhìn về phía cửa sau, Hàn Nhi và người nào đó đang đứng ở cửa sau mỉm cười nói chuyện, Đàm Nhu bước đi nhanh hơn, đứng cách xa quá nàng không thấy rõ mặt, thập nhất cũng hoang mang đi theo.

Đôi chân nhỏ tăng thêm độ nhanh của bước đi, Đàm Nhu đứng cách đó hai thước, nàng đứng như một bức tượng với ánh mắt lấp lánh, người này mặc y phục đen từ đầu đến cuối, vóc dáng cao to, y phục không phải của người Bắc Quốc, tay cầm thanh kiếm đen dài của mình.