Thái Tử Thì Sao?

Chương 173




Bọn họ buông nàng ra, nàng bước lên giơ bàn tay thẳng đứng hướng lên trời thề.

" Tư Nhu ta thề với trời đất, nếu như có liên quan đến cái chết của Diễm Vương Vương, ba đời nhà ta sống không yên ổn, chết bất đắc kỳ tử."

Bọn họ thấy nàng thề độc như vậy lại bất ngờ, Tứ Vương còn không ngờ đến nàng lại dùng cách này để tránh được chuyện bị nghi ngờ.

Nàng tiếp tục khóc, nhìn bọn họ nước mắt của nàng càng lăn xuống, thỏn lọn giữa đám người khổng lồ này nàng phải lo cho mình trước, mấy ai có thể bình tĩnh được khi thấy nữ nhân khóc như thế.

" Tư Nhu ta đến đây là hoà thân, không phải đến đây để chịu oan ức như vậy, nếu như làm rõ được chuyện này ta có thể chở về quê nhà không? Nỗi oan ức này còn liên quan đến quốc mẫu ta, ta có thể làm liều như vậy sao?"

Tam hoàng tử thấy trước đó Đàm Nhu cũng đã cứu mạng hoàng tôn của huynh ấy một lần nên mềm lòng tin ngay, thập hoàng tử lần đầu nàng để ý hắn, hắn là một tên da ngăm luôn để râu trông như một tên đồ tể hung hăng vậy, nhưng hắn lớn hơn nàng chỉ một tuổi, Đàm Nhu không mong rằng bọn họ có thể tin nàng ngay, nhưng bọn họ đều đã do dự chuyện cho rằng nàng là hung thủ.

Đàm Nhu càng tỏ ra uất ức, khóc càng đáng thương hơn, hai mắt đỏ hoe luôn rưng rưng nước, nói câu nào là nước mắt cứ lăn xuống rơi lã chã trên áo của nàng.

" Các hoàng tử không tin ta cũng được, bây giờ áp giải ta về xử tử ta cũng được, nhưng đừng truy đến quốc mẫu ta."

Nàng nói xong câu đó ai cũng khó xử, tam hoàng tử thấy nàng đáng thương vô cùng định đi lên trước an ủi nàng, nhưng rồi bước được một bước thì đã dừng lại không dám đi lên, thập hoàng tử cũng thấy đáng thương nên cho rằng cái chết không liên quan tới nàng.

" Đệ thấy Tư Nhu công chúa cũng không có lý do gì phải làm như vậy, chúng ta mau đưa phụ hoàng về trại chuẩn bị thôi."

Thập hoàng tử quay mặt đi giấu chút cảm xúc buồn tủi, Tứ Vương đi ra ôm lấy thân thể của phụ hoàng mình, hắn bế lên, cố tuôn ra vài giọt nước mắt đau lòng.

Đàm Nhu còn không ngừng khóc, đi đến sau đó nữa là thập nhất, thập nhất đi đến thấy Tứ Vương bế trên tay thi thể của phụ hoàng thì không chấp nhận được quỳ xuống ngay tại đó, Đàm Nhu kéo hắn dậy, giọng mếu đáp lại hắn.

" Thập nhất nén đau thương."

Bọn họ đi về trước, chỉ có nàng ở lại với thập nhất đợi hắn bình ổn cảm xúc tự mình đứng lên nàng mới đi trước.

Về đến trại, khi mọi người đều chạy ra đón, Tứ Vương bế thi thể trên tay chạy vào vừa mếu.

" Hoàng thượng tân thiên rồi."

Ai ai cũng quỳ xuống dưới chân hắn, Đàm Nhu cũng phải theo lễ mà quỳ, nhưng nàng rõ hơn ai hết, người mà hắn bế trên tay không phải là Diễm Vương Vương, nàng đang không hiểu, rốt cuộc thì chuyện này nên làm gì mới phải, Tứ Vương không bị bại lộ, không những thế Diễm Vương Vương còn để mặc cho hắn làm càn coi như kịch hay, trong mớ bòng bong này nàng không cẩn thận sẽ bị Tứ Vương cho đi bán muối thay hắn luôn.



Người người đêm hôm nhao nhao lên chuẩn bị đồ để ngày mai đưa Diễm Vương Vương giả về, bọn họ cũng không quên đại huynh của mình, chia quân ra làm nửa để đi tìm hắn ta, nàng ngồi trong lều có chút lo lắng, nàng phải báo trước cho Hàn Nhi để Hàn Nhi còn chuẩn bị tránh.

Ở bên ngoài luôn sẵn một con bồ câu để gửi thư, giờ người ta đã đi báo tin rồi, nàng cũng không có giấy bút, giấy bút chỉ có thể tìm đến các vương tử, Đàm Nhu chạy đến chỗ thập nhất, trong đó còn có thập hoàng tử và thập nhị.

Nàng đi đến trước lều hỏi.

" Thập nhất hoàng tử, ta có chút chuyện muốn nói."

Thập nhị bỗng từ trong lều đi ra hùng hổ định nói gì đó với nàng thì đi theo sau thập nhất chạy ra bịt miệng thập nhị lại rồi kéo hắn vào trong lều.

Lát sau đi ra thập nhất hỏi.

" Tỷ có chuyện gì sao?"

Đàm Nhu ghé vào tai hắn nói nhỏ, hắn mắt to khó hiểu nhìn nàng.

" Tỷ định làm gì."

Đàm Nhu nói dối hắn.

" Ta viết di thư."

Lại còn viết di thư, hắn đương nhiên thấy hoang đường, chuyện này vừa rồi đã không liên quan đến Đàm Nhu hà tất gì Đàm Nhu phải làm như vậy, hắn tuổi nhỏ suy nghĩ non nớt vốn không hiểu được suy nghĩ trưởng thành như Đàm Nhu.

" Tỷ sao lại?"

Đàm Nhu cười trừ.

" Vậy còn chỗ nào có thể lấy giấy mực không? Ta không muốn cho người khác biết."

Thập nhất thở dài.

" Ta cũng biết rồi còn gì."

Hắn đưa nàng đến lều trại của tam hoàng tử, lều trại này không có ai cả, hắn đề nàng vào trong viết thư, một mình đứng ở ngoài canh cửa cho nàng.



Vốn chỉ viết có vài dòng nhưng nàng cố tình ngồi trong đó hồi lâu, thấy tam hoàng tử ở xa xa kia sắp về lại thì thập nhất hối.

" Tỷ chưa xong hả?"

Đàm Nhu lúc này mới đi ra, nàng nhét thư gửi vào cổ áo giấu đi, vờ cầm phong thư đi ra.

Thập nhất kéo nàng ra đã thở phào một hơi, nàng và hắn lại vòng qua chỗ vắng người tâm sự, hắn nhìn nàng cũng không thể chấp nhận được mấy chuyện bọn họ vu khống nàng là người đã giết phụ hoàng của mình, hắn lại quan tâm chuyện khác hơn, hắn hỏi.

" Người mà tỷ thích...là...là nhị huynh sao?"

Đàm Nhu mới đầu còn không hiểu, nhưng sau nàng cố ý nhận lấy.

" Thập nhất nhìn như thế nào mà lại đoán ra chuyện đó?"

Thập nhất cũng nói.

" Hai người rất thân thiết, ngoài mặt thì tỏ ra lễ nghĩa, nhưng sau lưng thì vốn đã quen nhau rồi."

Đàm Nhu cũng nể hắn thật, hắn làm sao có thể đoán ra được người mà Đàm Nhu thích là ai, nhìn vào bề ngoài đoán được như thế là đã giỏi rồi.

Đàm Nhu mượn cớ ngại ngùng lui đi, chạy vào đám binh lính ở sau lều trại tìm một người có cái sẹo dài kéo từ sau tai đến bả vai, hắn tên là Tiểu Hắc, nàng gặp riêng hắn để đưa thư.

Tiểu Hắc nhìn nàng gật đầu, mặc nhiên là không nói gì, hắn đi luôn.

Nàng quay lại lều trại cố tỏ vẻ đau thương, các vương tử có người thì bình tĩnh, có người thì khủng hoảng tinh thần, la hét um xùm, nàng và Tần Nhã đêm tối không ngủ được, chỉ nằm đó mở mắt nhìn khoảng không.

Đàm Nhu vừa lật người quay ra trước thì Tần Nhã lại lên tiếng, hình như trong lời nói có chút sợ hãi.

" Có phải là chuyện này sẽ liên lụy đến chúng ta không?"

Đàm Nhu lại quay người ra.

" Có liên quan sao?"