Thái Tử Thì Sao?

Chương 122




Đàm Nhu đi vào, Tuệ Liên đứng ở bên ngoài cùng với thị vệ, Đàm Nhu đi xung quanh xem mấy cuốn sách không có ở thư phòng mình.

Nàng chăm chú ngồi ở ghế phụ đọc, thị vệ ở bên ngoài bắt đầu bàn tán.

" Phải nói là tứ công chúa nhanh miệng thật, nếu là người khác thì đã điên lên nhảy bồ vào đánh rồi."

" Còn phải nói, nghe nói trước giờ tứ công chúa đều ý tứ không hay nói chuyện ba hoa, đây chỉ giống như là con mèo con bị đụng đến nên mới xù lông lên thôi, phải không Tuệ Liên."

Tuệ Liên vừa cười vừa gật đầu.

" Phải phải, đây là lần đầu tiên thấy công chúa nói nhiều đến như vậy."

Đàm Nhu ngồi ở trong vừa nghe được hết mấy lời họ nói, nàng cũng chẳng vui gì mấy, vừa lấy được mấy quyển sách nàng liền chạy ra, vừa đùng đùng đi ra đã làm lính canh sợ mất mật.

" Tuệ Liên, đi thôi."

Tuệ Liên vẫy tay tạm biệt họ rồi đi theo Đàm Nhu.

Nàng nhanh chân đi về cung của mình, người cũng nhiều hơn lúc sáng, Đàm Nhu còn thấy vài người lạ ăn mặc khác với người trong cung.

" Kỳ lạ, sao lại có mấy người lạ ở trong cung vậy."

Tuệ Liên ngó nhìn phía trước, có mấy người cầm kiếm trông rất lạ, nàng cũng thắc mắc.

" Phải đó, ăn mặc cũng rất kỳ lạ."

Đàm Nhu vừa nhìn Tuệ Liên vừa nghĩ đến chuyện hồi sáng Tuệ Liên kể với mình.

" Vậy chắc hẳn chuyện mà tỷ nghe được là thật rồi, đây có thể là cận vệ của nước bên, chúng ta đã đến Vong Quốc rồi, ở Vong Quốc họ chuộng ăn mặc giản dị không quá cầu kỳ, họ có lẽ là cận vệ của Bắc Quốc, vì Bắc Quốc trước giờ đều thích sặc sỡ, y phục của họ dùng nhiều vải màu khác nhau may ra, trên người hơn ba cái ngọc bội, nhìn rất rối."

Tuệ Liên liền nhảy dựng lên.

" Vậy không phải là công chúa sắp được gặp Chiêu Phong rồi sao."

Đàm Nhu cười tỷ ấy.

" Làm gì lại có chuyện vui như vậy, không biết chừng người đến lại không phải chàng ấy."

Tuệ Liên cũng cười nhưng thấy nàng ấy không được vui cho lắm, so với hồi nãy thì nàng ấy có phần hụt hẫng hơn

" Tuệ Liên, đi thôi."

Đàm Nhu vào cung của mình liền đi vào thư phòng cất sách mình vừa cầm về, nàng chống nạch đứng nhìn kệ sách của mình rồi tự cười.

Tuệ Liên đi vào sau liền mang theo khay trà, nàng rót trà ra rồi gọi Đàm Nhu.

" Công chúa, trà của người."

Đàm Nhu liền ngồi xuống ngay bàn mình thường đọc sách, nàng cầm chén trà lên, mân mê chén trà như đang hút hết hơi ấm của chén trà, trong lòng nàng như đang có khúc mắc gì đó.

Ở bên ngoài có một nam nhân người cao to, mặc y phục trắng, thoại nhìn thì nho nhã, ôn nhu, có điều là nam nhân đó đeo mặt nạ đen, không biết là dung nhan có gì không nhìn được lại đeo mặt nạ quá đến nửa mặt như thế, người ta chỉ thấy được đôi môi mỏng của hắn còn lại thì nhìn dáng người mà đoán xem hắn rốt cuộc hắn trông như thế nào.



Nam nhân đó cùng một cận vệ mặc y phục xanh đen cầm kiếm đi về phía cung của tứ công chúa, mạo muội nói với lính canh.

" Vị huynh đài này, ta có thể biết rằng công chúa có ở trong cung không?"

Lính canh liền đáp.

" À, có, người có chuyện gì sao?"

Người đó đáp lại.

" Ta là sứ thần của Vong Quốc đến đây để chung vui đại hỉ, trùng hợp là ta và tứ công chúa có quen biết, lâu ngày không gặp cũng có vài lời muốn nói, huynh vào báo với tứ công chúa giúp ta với."

Cận vệ của chàng ấy ở phía sau liền thở dài ngao ngán.

Muốn gặp thì bảo hắn báo luôn là được rồi, người cứ dài dòng đứng đây mỏi hết cả chân rồi này.

" Đại nhân, người có nói thẳng luôn mà đâu cần phải dài dòng văn tự như vậy."

Nam nhân đó liền dang hai tay ra thản nhiên nói.

" Nhìn ta nho nhã, thư sinh như vậy hành xử cũng phải tao nhã chứ."

Cận vệ liền cười trừ.

Nhưng thần không thấy tao nhã, biểu hiện như vậy Đàm Nhu tỷ mà thấy được chắc sẽ không nhận người đâu.

Lính canh chạy vào báo, lát sau liền đi ra vẻ mặt hớn hở báo lại với chàng.

" Người có thể vào rồi."

Chàng ta liền chắp tay.

" Đa tạ huynh đã giúp."

Chàng ta chạy vào hấp tấp, lòng rạo rực mong chờ gặp được Đàm Nhu.

" Đàm Nhu."

Đi vào trong chàng vừa gọi tên vừa nhìn xung quanh nhưng không có ai hết, đang lúc túng thì cửa thư phòng nhẹ hé ra, chiếc giày thêu hoa màu xanh dương nhạt được người ta đi cùng đã bước ra, Đàm Nhu đẩy cửa bước ra, cả người đón lấy gió đông lạnh.

Người đứng ở giữa sân đang đợi nàng cũng là người mà nàng hằng đêm nhớ mong, tuy có đeo mặt nạ nhưng Đàm Nhu vẫn nhận ra chàng là Chiêu Phong.

" Chiêu Phong."

Đàm Nhu chạy tới xà vào lòng Chiêu Phong, Chiêu Phong ôm chặt lấy nàng, cảm giác như rất lâu rồi họ không được ở bên nhau, Chiêu Phong càng lúc ôm càng chặt nàng, Đàm Nhu đấm vào lưng chàng khó khăn trách móc.

" Ta... không... thở được."

Chiêu Phong buông nàng ra, nàng nhìn tổng thể cả người chàng liền thắc mắc hỏi.

" Sao chàng lại đeo mặt nạ vậy?"



Chiều Phong vô thức sờ lên mặt mình, liền cười rồi có ý muốn trêu nàng.

" Nàng có vẻ thích Chiêu Phong không đeo mặt nạ hơn thì phải, vậy, ta không đeo nữa có được không."

Đàm Nhu bật cười.

" Chàng muốn đeo thì cứ đeo, ta đã nói gì đâu chứ."

Chiêu Phong bước tới thêm hai bước để gần Đàm Nhu hơn, khoảng cách của cả hai chỉ còn một bước, nhìn bề ngoài đã quá gần rồi nhưng Chiêu Phong lâu ngày không được gặp nàng cho nên đứng gần với nàng trong tích tắc liền cảm thấy không đủ.

Thấy đôi uyên ương trẻ ngượng ngùng như vậy thì Tuệ Liên liền lên tiếng.

" Ehem, công chúa để nô tì đi lấy điểm tâm."

Đàm Nhu chỉ nhìn Tuệ Liên rồi cười, còn Chiêu Phong lúc đó thì vội vã.

" À, đúng rồi Tuệ Liên, cái này..."

Chiêu Phong quay ra sau kéo cận vệ của mình ra đẩy đến trước mặt Tuệ Liên, Tuệ Liên liền đỏ mặt, Khanh Bình ngại ngùng gãi đầu giọng lí nhí.

" Tuệ Liên tỷ tỷ."

Đàm Nhu mỉm cười nắm lấy tay Chiêu Phong kéo sang bên mình, cũng đặt tay lên vai Tuệ Liên vừa cười vừa nói.

" Tuệ Liên tỷ không cần phải lấy điểm tâm cho muội đâu, lấy cho Khanh Bình đi."

Sau đó thì Đàm Nhu liền kéo Chiêu Phong đi vào thư phòng của mình.

" Ta vừa từ Hoa Các Tàng Thư về, nếu chàng đến sớm hơn chút nữa thì đã không được gặp ta rồi."

Chiêu Phong hấp tấp đi vào phòng liền chốt trái cửa thư phòng, dồn Đàm Nhu vào góc cửa bế xốc nàng lên đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu.

Những gì vừa diễn ra đều quá nhanh Đàm Nhu chỉ kịp nhắm mắt lại, đến lúc Chiêu Phong đưa lưỡi ra nàng liền giật mình, Chiêu Phong vừa cảm nhận được cũng không buông tha nàng, chàng dùng lưỡi cố ép Đàm Nhu mở miệng ra.

Đàm Nhu bị ép quá đáng liền mở miệng ra, Chiêu Phong không chần chừ gì liền đưa lưỡi vào, Đàm Nhu hoảng sợ cũng chỉ biết nhắm mắt lại không dám mở ra.

Chiêu Phong dường như thấy được bản thân có chút quá đáng liền ngừng lại, Đàm Nhu vừa được tha thì liền thở mạnh, tai nàng đỏ ửng lên, Chiêu Phong thả tay xuống, chân nàng chạm đất, nàng ngước lên nhìn Chiêu Phong thì liền có chút buồn cười.

Chiêu Phong mân mê tai của nàng rồi lại nhìn lại nhìn thấy tóc của nàng, hình như là tóc trắng hơn lần trước gặp, rồi Chiêu Phong thấy đường lông mày của nàng cũng ngả xám, giấu đi sự lo lắng của mình Chiêu Phong liền nhìn nàng cười.

" Sao vậy, tai của nàng đỏ lên hết rồi."

Đàm Nhu nhanh tay che lại hai tai của mình, sự ngây thơ thể hiện ra trước mặt chàng bây giờ càng làm chàng cười.

Chiêu Phong trêu nàng.

" Đâu phải là chúng mới lần đầu đâu, nhiều lần rồi còn gì."

Đàm Nhu đẩy mạnh Chiêu Phong ra, thay đổi chút thái độ, nàng đi về phía bàn đọc sách của mình vừa lẩm bẩm.

" Đúng là lưu manh."