Thái Tử Thì Sao?

Chương 120




Bạch Nguyệt tay rót trà, miệng nói.

" Hương Lan tỷ là tì nữ của muội, nhưng trước giờ muội coi tỷ ấy như tỷ tỷ của mình, lần này tỷ ấy gặp được người tốt muội liền gả, sau này ra khỏi cung sẽ không bị ép buộc nữa."

Hương Lan mỉm cười nhìn tam hoàng tử, ở dưới bàn tam hoàng tử đưa tay nắm chặt tay Hương Lan.

Tinh Lạc Cơ chỉ cười ngượng, Đàm Nhu cầm điểm tâm trên bàn do Hương Lan mang tới đưa cho Tuệ Liên đang đứng, sau đó lấy thêm một cái cho mình, ăn một miếng Đàm Nhu liền nói.

" Hương Lan tỷ đúng là lên tay rồi, bánh có vẻ ngon hơn trước đó."

Hương Lan cười.

" Là tứ công chúa lâu rồi mới hồi cung, cho nên lạ miệng cảm thấy ngon đó."

Đàm Nhu lắc đầu nhìn Tuệ Liên rồi hỏi.

" Tuệ Liên tỷ, có phải là ngon hơn đúng không."

Tuệ Liên liền đáp.

" Đúng là vậy, ngon hơn trước rất nhiều, Hương Lan tỷ muội có thể học một chút tay nghề của tỷ được không."

Hương Lan ngại ngùng.

" Được... được mà."

Bạch Nguyệt nóng lòng muốn đọc thư liền đứng dậy hành lễ.

" Bạch Nguyệt có chút chuyện xin phép được lui về trước."

Hương Lan đã định đứng lên thì Bạch Nguyệt lại nói tiếp.

" Hương Lan tỷ ở lại đây đi, muội về cung một chút."

Tam hoàng tử lúc đó giữ chặt Hương Lan không cho tỷ ấy đứng dậy, Hương Lan nôn nóng, Đàm Nhu quay ra nhìn Tinh Lạc Cơ.

" Ta mới thấy ngươi lần đầu."

Tinh Lạc Cơ hơi thẹn, nàng ta là đích nữ nhưng được xưng hô xa lạ với tứ công chúa, còn Hương Lan thì lại được gọi là tỷ tỷ.

" Tứ công chúa, Hương Lan là trắc phi thì người gọi là tỷ tỷ, còn ta là hoàng phi thì người gọi..."

Đàm Nhu đã vừa cười vừa đáp.



" Ta và Hương Lan tỷ đã quen nhau từ trước cho nên thoải mái hơn nhiều, ngươi là đích nữ của Tinh thường thư phủ, MỚI NHẬN CHỨC, ta không quen, huống hồ chi là lễ thành hôn còn những một tháng nữa, đến lúc đó xem xét lại nên xưng hô như thế nào cũng chưa muộn."

Tinh Lạc Cơ cũng có phần biết điều, nàng ta liền cam chịu.

" Tứ công chúa, tiểu nữ được hồi cung cũng chỉ vài lần, người lại từ xứ xa trở về nên chúng ta là lần đầu gặp."

Tinh Lạc Cơ có vẻ bất mãn, Đàm Nhu chỉ cười, nàng không đáp.

Đàm Nhu thấy nàng ta bất mãn nhưng không thể hiện ra, chắc là người khó tính, lại là tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ cho nên bắt nạt nàng ta không dễ.

Đàm Nhu không nói gì nữa, Tinh Lạc Cơ không còn cười như ban đầu, nàng ta thấy ai cũng chỉ chăm chăm nói chuyện với Hương Lan liền sinh lòng đố kị, Tinh Lạc Cơ vốn được biết đến là một cô nương hiền thục, nết na, nhưng thực chất đó cũng chỉ là tin đồn, dù đứng ở vị trí hoàng phi nhưng không ai thấy nàng ta vừa mắt, chỉ là bình thường nàng ta ít nói nên quy tụ lại là hiền lành, nàng ta không hoạt ngôn bằng Hương Lan, cho nên khó chen vào cuộc trò chuyện của họ.

Đàm Nhu chỉ cười, hơn tháng nay nàng cứ hay thất thần không tập trung, vừa trò chuyện thấy tam sư huynh và Hương Lan vui vẻ như vậy cũng vui theo rồi mơ hồ nhìn vào khoảng không nghĩ gì đó.

Tinh Lạc Cơ thì ngại ngùng uống trà, tiếng lính canh chạy vào báo làm Đàm Nhu giật mình.

" Bẩm công chúa, thái tử giá đáo."

Đàm Nhu liền đứng lên theo quán tính chạy ra, tam hoàng tử và Hương Lan dắt nhau đứng lên, Tinh Lạc Cơ vội dậy liền nhìn Hương Lan mà ngại ngùng.

Đàm Nhu chạy ra thấy thái tử liền hành lễ.

" Đàm Nhu bái kiến đại sư huynh."

Thái tử liền đỡ nàng.

" Mau đứng, mau đứng."

Đàm Nhu nhìn phía sau Bạch Mộ, nhưng tuyệt nhiên không có ai, nàng liền hỏi.

" Đại sư huynh, thái tử phi của huynh đâu."

Bạch Mộ gãi đầu ngại ngùng.

" Nàng ấy sau, nàng ấy nói là hơi bận chút nhưng lát nữa sẽ đến."

Đàm Nhu mỉm cười.

" Muội chỉ thấy tỷ ấy qua bức hoạ thôi, chưa thấy tỷ ấy ngoài đời, tuyệt sắc mỹ nhân này huynh giấu kỹ quá đó."

Bạch Mộ hất vai bước đi trước.

" Đương nhiên rồi, nàng ấy là của ta mà."



Đàm Nhu đi theo sau không khỏi hết cười, nàng nhỏ bé như con mèo con đi theo sau mèo mẹ vậy, Bạch Mộ lại nói.

" Với lại chỉ có muội chưa thấy thôi, ai ở trong cung ít nhiều gì cũng đã thấy nàng ấy một lần rồi."

Đàm Nhu nói.

" Bao nhiêu năm qua ở bên ngoài huynh muội chúng ta gặp nhau cũng rất ít, muội dù có nhớ cũng chỉ là biết mộng xem dáng vẻ mọi người như thế nào."

Bạch Mộ quay ra nhìn Đàm Nhu.

" Muội vẫn giống như con mèo con vậy, thật nhỏ bé, muội biết không."

Bạch Mộ thở dài, quay ra bước đi chầm chậm, Đàm Nhu đi theo nhịp bước chân đằng sau sư huynh.

Bạch Mộ lại nói tiếp.

" Ta hơn muội những sáu mùa hoa, từ khi muội sinh ra, ta đã được bế muội, lúc đó ta mới thấy con mèo con đỏ hỏn nằm trên tay ta là muội muội của ta là một sinh mạng, phụ hoàng và mẫu hậu đã dạy ta phải yêu thương muội muội, bây giờ con mèo con nhỏ đó đã lớn rồi, dù vẫn là con mèo con nhưng cũng đã biết dơ móng vuốt bảo vệ bản thân rồi."

Nói xong Bạch Mộ liền quay ra xoa đầu muội muội mèo con của huynh ấy, Đàm Nhu mỉm cười.

" Muội sinh ra ở trong cung, nhưng lớn lên trong vòng tay của Mặc Vương, sư phụ đã tận tình chỉ dạy để muội có thể bảo vệ bản thân mình, huynh nói xem cả đời này của muội còn có thể có những người yêu thương mình như thế nào nữa."

Bạch Mộ mỉm cười.

" Lát nữa gặp Nghiên Nghiên muội sẽ thấy nàng ấy tròn xoe mắt ra mà nhìn muội thôi."

Đàm Nhu gãi đầu không hiểu.

" Sao lại như vậy?"

Bạch Mộ cười.

" Muội và nàng ấy chưa bao giờ thấy nhau, Nghiên Nghiên đã thấy bao bức hoạ của muội rồi, là bức hoạ từ bé đó, lần trước muội về nàng ấy có việc nên cũng không thể dự yến tiệc, do đó cũng không thấy muội, bức hoạ mà tam đệ hoạ muội lúc múa cũng mất tăm nên nàng ấy không biết được muội sau khi lớn trông ra sao, nàng ấy đâm ra tò mò."

Đàm Nhu cười nhẹ.

" Muội cũng rất tò mò, thái tử phi của huynh đẹp tới mức nào đó, huynh tuấn tú như vậy chắc chắn là tỷ ấy phải xinh đẹp gấp bội."

Đàm Nhu nhí nhảnh nhảy cỡng lên, Bạch Mộ liền cốc nhẹ lên đầu nàng.

Đi vào đến bàn trà ai cũng mặt nghiêm hành lễ, Bạch Mộ lướt mắt thấy Tinh Lạc Cơ thì đã mặt nghiêm trở lại.

" Miễn lễ."