Thái Tử Thì Sao?

Chương 116




Tứ Vương muốn bắt Đàm Nhu đi nhưng lại bị tuột mất nàng thì vô cùng tức giận.

Hắn ở phủ của mình, ở trong thư phòng đập biết bao nhiêu đồ.

" Một lũ ngu xuẩn."

Tứ Vương như điên lên, hai hàng lông mày của hắn lại xếch lên, thường ngày hắn an phận thủ thường làm gì bày ra bộ dạng này cho người khác xem, ở trong thư phòng hắn chẳng quan tâm thường ngày hắn dè dặt đến mức nào, bị tuột mất Đàm Nhu lễ năm mới sắp tới hắn không giải oan cho mẫu thân được, hắn cũng không thể nào dẫn binh lên ngôi.

Tức khắc mọi thứ mà hắn dày công gây nên đã sụp đổ.

Đàm Nhu thoát được đã không còn nhà để ở, trong ngày đó nàng cùng sư phụ và cô cô bàn nhau chuyện về núi Nguyệt.

Cô cô tuy không muốn nhưng nhà đã không còn, chỉ còn lại chỗ quán rượu cho thuê của người ta, cô cô có chút không muốn đòi lại, người chỉ ngồi nghe.

Đàm Nhu cũng khép nép ngồi bên cô cô nghe sư phụ sắp xếp.

" Sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ lên đường, về núi Nguyệt sống sẽ thoải mái hơn, còn về Chiêu Phong thì nó là người của Vong Quốc thì trả nó về."

Đàm Nhu chỉ mỉm cười, cô cô vẫn giữ mặt lạnh không nói câu nào, chỉ cảm thấy phiền cho Mặc Vương.

Về núi Nguyệt lại dựa dẫm chàng ấy.

Cô cô luôn bày ra vẻ mặt không quan tâm chuyện của Mặc Vương nhưng thực chất lại rất quan tâm.

Chiêu Phong và Mã Bằng ở phòng bên đang chuẩn bị đồ để lên đường, Chiêu Phong có chút không nỡ, ngồi ở trên giường nhìn vào khoảng không suy tư.

Đàm Nhu cũng không muốn gặp Chiêu Phong, gặp rồi chỉ sợ là không nỡ xa chàng, nàng cứ ngồi lì ở trong phòng không chịu làm gì.

Cô cô và Tuệ Liên thì để mặc Đàm Nhu cứ cặm cụi dọn đồ.

Mặc Vương cứ đi theo sau cô cô, cô cô cũng thấy ngại mà chẳng nói gì.

Trời lạnh thế này đã sắp đến xuân, lễ tết cũng sắp đến, bên ngoài trời nổi gió và tuyết bắt đầu rơi, Đàm Nhu cảm thấy không khí càng ngày càng lạnh thì liền nhìn ra cửa sổ, phòng có hai cửa sổ thì đều đóng chặt vì lạnh.

Đàm Nhu đi qua đó mạnh tay tháo chốt cửa ra, cửa sổ được Đàm Nhu mở toang ra, gió lùa vào phòng Tuệ Liên nghe tiếng gió rít bên tai liền ngoảnh sang nhìn.

Thì ra tuyết đang rơi, chắc có lẽ sau trận tuyết này thì đã có thể chuẩn bị năm mới rồi.

Cô cô và Mặc Vương cũng nhìn theo hướng Đàm Nhu, hơi thở của nàng nhìn thấy cả khói trắng tuôn ra, Đàm Nhu hít thật sâu, cảm giác như cơ thể được xua hết mệt mỏi đi.



Khí lạnh tràn vào phòng, khuôn mặt của nàng miệng mũi ửng hồng lên, nàng được bọc ấm trong y phục trắng càng nhìn càng thoát tục, mái tóc trắng đó bay phấp phới, Đàm Nhu nhắm mắt lại cảm nhận khí lạnh của trận tuyết đầu mùa.

Sư phụ liền đi đến.

" Không nỡ à."

Đàm Nhu mở mắt ra, nàng nhìn sư phụ mang chút suy tư.

Sau đó nàng cười rồi nói ra một câu vô cùng vô tư.

" Sư phụ, hai mùa tuyết nữa con lại ở với người luôn, không đi chơi nữa."

Sư phụ không muốn nói nữa, chỉ là có khi hai mùa tuyết nữa cũng không đến, Đàm Nhu liền cười.

" Sư phụ, nếu hai mùa tuyết nữa con vẫn còn sống thì người đưa con về Nhị Quốc được không."

Mặc Vương không muốn đáp lại liền quay người đi, đoá hoa mà người hết mực bảo vệ hơn mười mấy năm trời mà thoát cái nó liền muốn đi, Mặc Vương không cầm lòng được liền vội đi ra ngoài.

Cô cô nhìn bóng lưng Mặc Vương rời đi liền có chút chạnh lòng.

Cô cô liền nhìn Đàm Nhu, nàng liền né ánh mắt của người, Tuệ Liên khó xử không biết nên làm gì.

Bầu không khí này bỗng trở nên gượng gạo, ba người không biết nên nói gì, tiếng gió rít rít lạnh thấu vào người, vừa rồi khí lạnh còn không lạnh đến thấu xương như vậy.

Có tiếng lạnh cạnh ở ngoài, cả ba người liền ngoảnh về phía cửa, người đẩy cửa vào là Chiêu Phong, chàng kích động.

" Đàm Nhu, ta..."

Lời đến đầu môi lại không thốt ra được, cô cô và Tuệ Liên đều hướng mắt về phía chàng.

Chiêu Phong khựng lại, đứng đơ người ra.

Đàm Nhu thấy vậy liền đóng cửa sổ lại, đi về phía chàng hỏi han.

" Sao vậy? chàng có chuyện gì muốn nói sao."

Chiêu Phong nhìn xung quanh rồi trực tiếp kéo nàng đi.



" Ra ngoài rồi nói."

Đàm Nhu đi theo sau cũng không đoán ra được chàng định nói gì, cô cô lúc đó liền đi qua đó kéo nàng lại.

" Hai người không có chuyện gì để nói đâu."

Đàm Nhu liền buông tay Chiêu Phong ra, nhìn cô cô có chút khó hiểu.

Chiêu Phong liền nhìn ra cô cô đoán được mình sẽ nói gì.

Cô cô mặt lạnh.

" Thái tử điện hạ, người là thái tử nên trọng việc nước đừng làm liên lụy tới Đàm Nhu nữa."

Cô cô vừa nói xong thì Chiêu Phong liền đáp.

" Hoàng phi, người hà tất phải ngăn cản con như vậy, nếu nàng ấy không đồng ý thì con cũng không ép được."

Đàm Nhu đứng đơ ra không hiểu hai người này nói gì, cô cô cau mày.

" Cứ gọi ta là cô cô, thái tử điện hạ, người là hoàng thân quốc thích, Đàm Nhu chỉ là dân nữ người làm như vậy sẽ liên lụy đến Đàm Nhu rất nhiều."

Chiêu Phong chưa kịp đáp lại thì cô cô đã nói thêm.

" Người có dám chắc rằng lần này Đàm Nhu bị bắt đi không có liên quan gì tới người không? đến Vong Quốc thì làm thái tử phi của người à, người có dám chắc rằng không để Đàm Nhu bị cuốn vào cung đấu của các người không?"

Chiêu Phong khựng lại, lùi đi một bước chân, Đàm Nhu liền nhìn cô cô, nàng nắm vạt áo của cô cô nhẹ nhàng ra hiệu.

" Cô cô."

Chiêu Phong không biết nên nói gì, phải rồi, Đàm Nhu là người mà chàng thích, về đến Vong Quốc thì có chắc chắn rằng nàng được an toàn không, còn đại sư huynh, còn gian thần mờ mắt, Chiêu Phong lại nghĩ đến lúc nào đó việc bảo vệ nàng đối với chàng là không thể thì sẽ thế nào.

Chiêu Phong liền lùi thêm bước nữa, Đàm Nhu vội đến gần kéo áo khoác của chàng lại.

" Chiêu Phong."

Đàm Nhu khựng lại một chút, nàng như không muốn hiểu.

" Hai người đang nói gì vậy?"