07
Ngày hôm sau ta không ăn trưa nên vội vàng đến nhà trọ đợi Cố Yến Huân.
Đợi rất lâu, huynh ấy vẫn không đến, mà ta lại đợi người mà ta không muốn gặp nhất.
Ta đang ngồi uống trà trong góc, một bóng dáng thon dài ngồi xuống đối diện ta.
Ta biết huynh ấy sẽ đến mà!
Ta vui vẻ ngẩng đầu lên, phát hiện người tới hoàn toàn không phải là Cố Yến Huân mà là Cố Sinh Minh.
Ta cũng bối rối, sao ta lại có thể quên rằng đôi chân của Cố Yến Huân đã bị tàn tật. Huynh ấy không thể tự mình đến được.
“ không muốn gặp ta đến vậy à?” Cố Sinh Minh thấy ta cau mày không vui, không biết xấu hổ hỏi lại.
“Thái tử điện hạ đang làm gì vậy?” Ta nhấp một ngụm trà trước mặt, cố gắng đè nén hận ý trong lòng.
Ta thực sự sợ mình không kiềm chế được mà dùng kiếm chém Cố Sinh Minh.
"Yên nhi, sao đột nhiên nàng lại lạnh lùng với ta như vậy?" Cố Sinh Minh khẽ cau mày, lộ ra vẻ mặt rất vô tội.
Với bộ dạng này, giống như là ta đã thất bại, hắn ta không biết xấu hổ nói: “Hôn ước của ta với Tống Lăng là ý của cha ta, nàng biết đấy, người ta thích không phải là Tống Lăng."
Rốt cuộc là mặt mũi thế nào mà dám nói những lời kinh tởm đến vậy mà không biết ngượng mồm, thật là không biết xấu hổ?
“Ngươi có thích Tống Lăng hay không không liên quan gì đến ta.” Ta lạnh lùng nói, rồi đứng dậy rời đi.
Không ngờ, hắn ta trực tiếp nắm lấy tay ta, giả vờ trìu mến nói: “Yên Yên, nàng hãy tin ta, ta thực sự không thích nàng ta, cho dù anh có cưới nàng ta, thì cũng chỉ có thể làm Trắc phi, vị trí thái tử phi, ta chỉ muốn để cho..."
"Đủ rồi, Thái tử điện hạ!" Ta bỏ tay hắn ra, ngắt lời hắn, nghiêm túc nói: "Điện hạ, xin hãy giữ tự trọng, ta không có dã tâm làm Thái tử phi, đêm qua ta cũng đã nói: người trong lòng ta là người khác."
"Vậy còn vật này thì sao? Đây là vật định tình hồi nhỏ nàng tặng ta, lúc đó nàng nói sẽ gả cho ta, ta cũng hứa sau này lớn lên sẽ cưới nàng làm thái tử phi, ta không tin rằng lúc đó nàng chỉ thuận miệng nói vậy."
Hắn ta xòe tay ra, trên lòng bàn tay hắn ta có những sợi dây màu đỏ với một viên ngọc nhỏ màu xanh được buộc vào.
Ta nhớ cách đây khoảng năm sáu năm, lần đầu tiên cha ta dẫn ta đi săn, Thái tử cũng ở đó, ta và hắn ta hòa nhau, lúc đó có người bên ngoài nói đùa rằng bọn ta sinh ra là để dành cho nhau.
Trên đường về, thấy trên phố có người bán sợi dây màu đỏ, ta mè nheo đòi cha mua cho ta hai sợi, một sợi ta đưa cho hắn ta.
Lúc đó ta không hiểu hàm ý của việc cưới gả, đương nhiên lúc đó ta rất muốn gả cho hắn ta.
Mãi cho đến khi ch.ết, ta mới nhận ra rằng, giống như Tống Lăng, 10 tuổi đã luyện được một thân bản lĩnh giả dối hai mặt.
Ta vừa mở miệng đang định nói thì chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía ta cách đó không xa.
Rõ ràng huynh ấy đang ngồi trên một chiếc xe lăn, nhưng khí chất của huynh ấy mạnh hơn nhiều so với những người khác đang đứng.
Toàn thân nhìn vào tuấn tú nho nhã, khuôn mặt đẹp như ngọc, dưới đôi mày sắc sảo, đôi mắt ưng màu mực lộ ra vẻ lạnh lùng sắc bén, ánh mắt này quá hung hãn, giống như một thanh kiếm sắc bén, có thể mổ xẻ từng bộ phận của con người, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Kỳ thực ta sợ Cố Yến Huân, kiếp trước ta đã có dũng khí cố ý tiếp cận huynh ấy, muốn đánh bại huynh ấy, nhưng bây giờ biết huynh là người như thế nào, sự sợ hãi của ta đối với huynh ấy từ lâu đã biến thành đau lòng.
Vì không ở gần nên có lẽ huynh ấy không nghe rõ cuộc trò chuyện giữa ta và Thái tử, nên có thể huynh ấy đã hiểu lầm mối quan hệ giữa ta và Thái tử.
"Vương gia, chúng ta vẫn đi vào sao?"
Thị vệ bên cạnh nghiêng đầu hỏi.
Huynh ấy ngước mắt lên nhìn ta, lạnh lùng nói: “Về phủ thôi.”
Chắc chắn là huynh ấy đã hiểu lầm.
Ta muốn đuổi theo nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng cảm xúc.
Sau khi dừng lại tại chỗ hai giây, ta ngước mắt lên nói với Thái tử: "Đó chỉ là một lời nói đùa lúc nhỏ, Thái tử điện hạ không cần phải coi là thật? Hơn nữa... nếu nói đến tín vật định tình, ta nghĩ rằng giữa người và muội muội ta sẽ có nhiều tín vật hơn chứ."
Ta vừa nói lời này, Cố Sinh Minh nhất thời không nói nên lời, tìm không ra lời gì để phản bác ta.
Có lẽ hắn ta không ngờ rằng ta lại biết chuyện giữa hắn và Tống Lăng.
Ta không muốn nói nhảm với hắn ta nữa nên quay người bỏ đi.
Nếu không đuổi kịp, e rằng kiếp này sẽ bỏ lỡ Cố Yến Huân.
08
Vì đôi chân tàn phế nên Cố Yến Huân lên xe rất chậm, ta lẻn vào xe của huynh ấy trước khi huynh ấy đứng dậy.
Khi huynh ấy bước tới, nhìn thấy vẻ mặt của ta, huynh ấy như thể nhìn thấy ma vậy.
Um um, được rồi... Kỳ thực cũng không khoa trương như vậy, dù sao huynh ấy cũng là tam Vương gia vui giận không bộc lộ ra, nhưng trong mắt lại có chút mê hoặc cùng kinh ngạc.
"Sao ngươi lại ở đây?" Huynh ấy khàn giọng hỏi, cau mày.
Tại sao kiếp trước ta không nhận ra giọng nói của huynh ấy rất hay?
“Người đánh xe của ta đã không đợi ta mà rời đi trước, Vương gia có thể cho ta đi nhờ một đoạn được không?”
Huynh ấy không cau mày sâu hơn nữa, buột miệng từ chối: "Đi xuống."
"Từ đây tới phủ tướng quân, ta mất hai canh giờ đi bộ, dưới ánh nắng chói chang như vậy, liệu Vương gia có nỡ để ta đi bộ không?"
Huynh ấy nhìn ta chằm chằm, mím môi không nói gì.
"Vương gia, cho dù ngài có kết án ta, ngài cũng phải thẩm vấn ta trước rồi mới đưa ra kết luận được chứ. Hôm nay ta thực sự chỉ hẹn ngài đến quán trọ.Vừa nãy tình cờ gặp Thái tử điện hạ. Ta thề, nếu ta nói dối ngài một nửa câu, thì ta sẽ bị sét đánh, không thể..."
Ta chưa nói hết chữ "ch.ết" thì bị huynh ấy ngắt lời ta: "Nếu ngươi nói thêm một chữ nữa thì hãy cút khỏi đây".
“Được rồi, ta im miệng.” Ta làm động tác bịt miệng, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh huynh ấy.
Khi xe ngựa bắt đầu di chuyển, ta quay lại nhìn huynh ấy, yếu ớt hỏi: "Vương gia cho ta hỏi, bây giờ ta có thể nói được không?"
Huynh ấy nhìn ta, khoanh tay không nói gì.
"Vương gia, ta thực sự muốn chữa khỏi chân của ngài."
Huynh ấy quay lại nhìn ta với ánh mắt sắc bén, mở rồi khép môi hỏi: "Tại sao ta phải tin ngươi?"
Kiếp trước huynh ấy không hề hỏi ta điều này, bởi vì kiếp trước ta có cơ hội đến gần, chữa trị cho cái chân của huynh ấy hoàn toàn là “trùng hợp”.
Để khiến huynh ấy tin ta, Thái tử cố tình tạo ra chuyện ngoài ý muốn, nhốt huynh ấy và ta vào trong một ngôi miếu, ta cùng huynh ấy bị nhốt ở đó năm ngày, khiến cho đôi chân vốn đã bất tỉnh của huynh ấy dần dần tỉnh lại, khiến huynh ấy tin ta.
Kiếp này ta không gả cho Thái tử, cũng không nghe theo Thái tử sắp xếp nên tự nhiên sẽ không có chuyện ngoài ý muốn như vậy.
"Mấy năm nay ngài đã đi khám rất nhiều Thái y, kê cho ngài rất nhiều phương thuốc, ngài cũng biết rất rõ, ngoại trừ ngoại tổ phụ ta, người duy nhất có khả năng chữa khỏi chân cho ngài chỉ có mẹ ta."
"Vậy nên?" Huynh ấy nhìn ta với đôi lông mày hơi nhướng lên, với vẻ mặt có phần tò mò.
Ta chưa kịp nói gì thì bụng ta đã cồn cào hai lần, thật sự rất xấu hổ.
Ta sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, có chút xấu hổ nói: "Vì đợi Vương gia, đến bữa trưa ta còn chưa kịp ăn, hay là đợi ta ăn chút gì đó rồi hãy bàn tiếp chuyện này được không?"
Cố Yến Huân không từ chối, đưa ta đến một quán ăn khá hẻo lánh.
Kiếp trước ta đã từng đến quán ăn này, đầu bếp ở đó là một người bạn của Cố Yến Huân, kỹ năng nấu nướng thực sự tuyệt vời!
Đặc biệt là món gà nướng sốt thơm ngon vô cùng.
Nhưng bây giờ, nhìn bàn đầy đồ ăn, chỉ thiếu món gà nướng sốt mà ta yêu thích, ta không khỏi hỏi: “Sao ngài không gọi gà nướng?”
Tiểu nhị lên món trả lời: "Xin lỗi, gà nướng đã bán hết rồi, phải đến ngày mai mới có."
Gà nướng của họ chỉ có số lượng hạn mỗi ngày, ta biết điều này.
"Ồ, vậy thì thôi." Ta có chút thất vọng, vẫy tay với hắn.
Khi ta quay lại, ta nhận thấy Cố Yến Huân có chút nghi ngờ nhìn ta, "Ngươi đã từng đến quán ăn này?"
Quán ăn này cách kinh thành khá xa, so với phủ tướng quân của nhà ta thì lại tận một trời một vực, nếu kiếp trước huynh ấy không đưa ta đến đây, ta thực sự sẽ không biết đến nơi này.
Cố Yến Huân tính tình đa nghi, sợ huynh ấy suy nghĩ quá nhiều nên vội vàng nói: “Ta chưa từng đến đây, nhưng nghe nói món gà nướng này rất ngon, ta luôn muốn ăn thử nó."
Sợ huynh ấy không tin, ta vội vàng đắm mình vào việc ăn, đồng thời không quên khen ngợi: “Đầu bếp ở đây tay nghề khéo léo quá, món nào cũng ngon quá. Ơ, sao ngài không ăn?”
"Ta đã ăn ở phủ rồi."
“Ồ.” Khi ta ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của huynh ấy, ta có chút áy náy, không hiểu sao ta luôn cảm thấy cách huynh ấy nhìn ta có chút khác thường.
Không phải huynh ấy có tình cảm với ta, nhưng chắc huynh ấy cũng không ghét ta, nếu không huynh ấy sẽ không đưa ta đến đây ăn mà luôn nhìn ta với ánh mắt thăm dò.
Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, ta thích Thái tử cũng không có gì bí mật, huynh ấy và Thái tử là kẻ thù không đợi trời chung, huynh ấy nghi ngờ khi ta đột nhiên đến gần, nói muốn chữa trị chân cho huynh ấy, cũng là điều bình thường.
Ăn xong, ta lấy cây kim bạc ra, bắt đầu chữa trị cho đôi chân của Cố Yến Huân.
Điều làm ta ngạc nhiên là huynh ấy lại hợp tác đến không ngờ, ngay cả khi thi vệ riêng của huynh ấy nhiều lần khuyên can nhưng huynh ấy vẫn tin tưởng ta, cho phép ta giúp huynh ấy điều trị.
Ngay cả ở ngôi chùa đó kiếp trước ta cũng phải nhiều lần thuyết phục huynh ấy mới đồng ý cho ta thử, nhưng bây giờ, huynh ấy thực sự đã để ta chữa trị.
Ta nghĩ có lẽ huynh ấy tin ta vì ta đã hứa với huynh ấy rằng Tống gia sẽ không đứng về phía Thái tử.
09…….