Diệp Lạc nao nao, tiện đà ngừng lại, nàng chậm rãi xoay người, đối với Tử Dạ mỉm cười, thản nhiên nói:
“Thái tử điện hạ có gì phân phó?” Nàng cùng Tử Dạ đã là phu thê, vốn có thể gọi thẳng tên của Tử Dạ, nhưng nàng lại cực kỳ lãnh đạm xưng hô hắn là thái tử điện hạ, đơn giản là ở sâu trong nội tâm của nàng cũng không công nhận nàng cùng hắn là quan hệ phu thê.Thấy Diệp Lạc lãnh đạm như thế, không biết vì sao, sâu thẳm trong nội tâm Tử Dạ dâng lên một cỗ phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Lạc, hừ lạnh một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Tối hôm nay ngươi đem đồ đạc chuyển ra Lưu Vân các.”Lưu Vân các là tẩm cung của Diệp Lạc, đối với yêu cầu vô lý như thế của Tử Dạ, Diệp Lạc cũng không có tức giận, trên mặt của nàng vẫn đang mang theo nụ cười thản nhiên, giống như đang cười nhạo Tử Dạ hồ đồ, mà lời nói trong miệng nói ra lại kiên quyết vô cùng: “Thiếp thân làm không được!”Tử Dạ không ngờ rằng Diệp Lạc sẽ trả lời như thế, nhất thời sửng sốt, không khỏi thẹn quá thành giận, phẫn nộ nói:“Ngươi! Diệp Lạc, ngươi đừng tưởng rằng có phụ vương làm chỗ dựa cho ngươi, là có thể muốn làm gì thì làm, bản thái tử nói cho ngươi biết, ở Dạ Vân điện vẫn là bản thái tử định đoạt!”Lúc này, Diệp Linh đã sớm nín khóc, nàng vẫn đang ôn nhu tựa vào trong lòng Tử Dạ, giống như vô ý lơ đãng liếc nhìn Diệp Lạc, sau đó gục đầu xuống, nhỏ giọng nói:“Tử Dạ, chàng cũng đừng có khó xử tỷ tỷ, tỷ tỷ hiện tại thân phận là thái tử chánh phi, làm sao có thể ly khai Lưu Vân các này?”Nghe Diệp Linh nói xong, Diệp Lạc vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, đối với Diệp Linh, nàng căn bản là không muốn để ý tới, loại trò chơi tranh giành tình cảm này nhàm chán, nàng không muốn tham gia.Mà Tử Dạ lại không như thế, hắn thân là thái tử, luôn luôn cao cao tại thượng, rất ít sẽ bị người cự tuyệt, hôm nay ở trên đại điện, bị hoàng thượng quyết định một câu làm lễ nạp tú nữ đã muốn làm hắn buồn bực, tức giận không thôi, mà nay Diệp Lạc lại cự tuyệt yêu cầu ly khai Lưu Vân các của hắn, giống như hung hăng vả vào mặt hắn một cái cái tát, huống chi, nàng là ở trước mặt Diệp Linh cự tuyệt hắn, đây càng thêm làm hắn tức giận, hắn giận tái mặt, chỉ tay vào Diệp Lạc, tức giận quát: “Tiện nhân! Hôm nay nói ngươi dời đi, không muốn cũng phải làm, ở trong Dạ Vân điện, không cho phép ngươi làm càn!” Nói xong, hắn lớn tiếng đối với cung nữ, thái giám đứng chờ ở cách đó không xa quát”Người đâu! Đem đồ đạc của Thái Tử Phi ở trong Lưu Vân các, toàn bộ cấp bản thái tử ném ra!”Những cung nữ, thái giám kia trộm nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm như thế nào cho phải.Mà mặt Diệp Lạc trầm xuống, lạnh lùng nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, thanh âm lạnh lùng nói:“Thái tử điện hạ thỉnh cân nhắc, nếu hoàng thượng biết Diệp Lạc bị thái tử điện hạ đuổi khỏi Lưu Vân các, sẽ có hậu quả gì, nói vậy không cần Diệp Lạc nhiều lời, thái tử điện hạ cũng biết!”Tử Dạ vẫn không nói gì, Diệp Linh lại nhìn thoáng qua những cung nữ, thái giám kia, bỗng nhiên nói:“Tỷ tỷ quả nhiên không hổ là thái tử chánh phi, mới tiến cung một ngày, những cung nhân này thậm chí ngay cả lời nói của thái tử điện hạ cũng dám không nghe rồi!”Tử Dạ nghe tiếng nhìn lại, thấy cung nữ thái giám kia một chút vẫn không nhúc nhích, lại nghe Diệp Linh nói này nọ một phen, không khỏi giận dữ, tức giận đối với cung nhân quát”Cẩu nô tài các ngươi, chẳng lẽ không có nghe lời nói của bản thái tử sao? Còn không mau đi đem đồ đạc của Thái Tử Phi ném ra cho bản thái tử? Chẳng lẽ muốn bản thái tử chém đầu của các ngươi, mới bằng lòng làm sao?”Các cung nhân này tuy rằng sợ hãi đắc tội Diệp Lạc sẽ bị hoàng thượng giáng tội, nhưng với tánh mạng bị uy hiếp trước mắt, cả đám đều từ trên mặt đất bò dậy, hướng Lưu Vân các đi đến.Nhìn cung nhân biến mất ở trên đường đi tới Lưu Vân các,Thanh nhi không khỏi lo lắng nhìn Diệp Lạc, lòng nóng như lửa đốt nói: “Tiểu thư”Diệp Lạc tự giễu cười, nhìn cũng không nhìn Tử Dạ liếc mắt một cái, giống nhau phát sinh trước mắt hết thảy đều cùng nàng không quan hệ bình thường, thản nhiên đối Thanh nhi nói ” chúng ta đi!”