Mọi người nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lên đường quay trở về hoàng cung, Linh Linh dìu Lạc Tuyết Y lên xe ngựa, Hàn Lam Mặc bước lên sau đó Triệu Dạ Thành thấy Hàn Lam Mặc bước lên liền kéo tay lại, đôi mày nhíu chặt hỏi:
"Ngài bước lên làm gì vậy? Chẳng lẽ ngài muốn ngồi cùng với thê tử của ta sao?"
Hàn Lam Mặc nghe bốn chữ thê tử của ta thì hiểu chàng là có ý gì? Hàn Lam Mặc cười như không nhìn chàng cất giọng đáp lại:
"Đúng vậy! Ta muốn ngồi cùng với Tuyết Y ta có chuyện muốn nói với đệ tử của ta chẳng lẽ lại không được?"
Triệu Dạ Thành vẻ mặt khinh khỉnh không nói gì phóng lên ngựa, bọn người Hạ Châu cũng bước lên xe ngựa mọi người bắt đầu khởi hành quay về hoàng cung.
Trên xe ngựa, Hàn Lam Mặc ngồi cạnh nàng không nhanh không chậm cất giọng:
"Tuyết Y! Sư phụ nghe nói con có thu nhận một người tên là Tiểu Lăng hắn trở thành thuộc hạ thân cận giúp con trông coi Hắc Ngọc điện."
"Vâng! Đúng như vậy, mà tại sao đột nhiên người lại hỏi chuyện này? Bộ có chuyện gì sao?" Lạc Tuyết Y gật gật đầu.
"Không có gì! Chỉ là sư phụ cảm thấy có chút tò mò không biết hắn như thế nào mà con lại có thể ngay lập tức thu nhận trở thành thuộc hạ thân cận."
"Lúc đầu con chỉ nghĩ thu nhận hắn rồi huấn luyện nhưng khi hắn nói hắn muốn làm thuộc hạ thân cận, bảo vệ cho con thì con có kiểm tra hắn, hắn không tầm thường chút nào, võ công của hắn rất cao nếu như Linh Linh, Hạ Châu, Tiểu Mai cùng Lộ Lộ không kết hợp với nhau thì rất khó để trở thành đối thủ của hắn."
"Có thể khiến cho con nói như thế thì hắn quả thật không tầm thường sư phụ rất muốn gặp người tên Tiểu Lăng này xem hắn như thế nào?"
"Nếu như không phải có Triệu Dạ Thành ở đây thì con đã gọi hắn ra đây rồi."
"Tiểu thư! Ý của người là hắn ở đây sao? Hắn đến đây?" Lộ Lộ kinh ngạc hỏi nàng.
Nàng gật đầu:" Đúng vậy! Khi hắn nghe ta bị truy sát hắn đã đến đây muốn bảo vệ cho ta."
Bên ngoài, Triệu Dạ Thành sắc mặt rất khó coi, đầu liên tục quay về phía xe ngựa chàng không thể ngồi yên trên ngựa như vậy được nữa, chàng dừng lại ra lệnh:
"Dừng lại!"
Tất cả mọi người dừng lại, Tiêu Từ cùng Đặng Hải quay sang nhìn chàng Lạc Tuyết Y cùng Hàn Lam Mặc cũng ngó ra xem, nàng cau mày hỏi:
"Tại sao đột nhiên ngươi lại bảo dừng lại? Có chuyện gì sao?"
Triệu Dạ Thành phóng xuống ngựa bước đến chỗ của nàng rồi bước lên xe ngựa đẩy Hạ Châu ra ngồi xuống cạnh nàng, Lạc Tuyết Y nhướng mày rồi cau mày lại nhìn chàng:
"Tại sao ngươi lại vào đây ngồi?"
"Bên ngoài trời nắng ta cảm thấy khó chịu nên muốn vào đây ngồi." Triệu Dạ Thành gương mặt vô cùng tỉnh đáp.
Tiêu Từ ngước lên nhìn lên bầu trời mặt ngơ ra rồi nhìn Triệu Dạ Thành:
"Điện hạ! Hôm nay trời vô cùng mắt không có nắng mà?"
Đặng Hải đánh vào vai Tiêu Từ một cái, Tiêu Từ ngơ ngác nhìn Đặng Hải rồi nhìn Triệu Dạ Thành. Hắn nhìn thấy Triệu Dạ Thành đang trừng mắt nhe răng với mình Tiêu Từ liền hiểu ra, hắn giả vờ lau mồ hôi trên mặt, than thở:
"Trời ơi ~ Sao hôm nay trời nắng gắt quá vậy chứ? Điện hạ! Người hãy ở trong xe ngựa bên ngoài nắng quá rồi."
Tiểu Mai cùng Lộ Lộ che miệng cười, Triệu Dạ Thành khẽ gật đầu:
"Được rồi! Chúng ta tiếp tục đi thôi."
Mọi người bắt đầu khởi hành đi tiếp, bên trong xe ngựa Lạc Tuyết Y nghiêng đầu nhìn chàng:
"Triệu Dạ Thành! Rốt cuộc là ngươi bị cái gì vậy? Sao đương không ngươi lại muốn ngồi xe ngựa?"
"Ta không bị gì cả chỉ là bên ngoài nắng quá nên ta muốn vào trong đây ngồi thôi, nàng đừng hỏi nhiều nữa ta mệt rồi ta muốn nghỉ." Triệu Dạ Thành dứt lời tựa lưng vào xe ngựa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lạc Tuyết Y không biết phải nói gì với chàng nữa hoàn toàn bó tay, bọn người Linh Linh cười mỉm không dám bật cười lớn, Hàn Lam Mặc khẽ nhếch môi mỉm cười nhìn chàng.