Thái Tử Phi Thần Bí Của Thái Tử Máu Lạnh

Chương 28: Nữ Tử Bí Ẩn




Buổi tối, trong quán trọ Triệu Dạ Thành bước vào phòng vô tình nhìn thấy Lạc Tuyết Y đang cởi y phục thì tròn mắt, nàng nghe tiếng có người bước vào liền khoác áo quay người lại, thấy chàng đôi mày của nàng ngay lập tức cau lại:

"Sao ngươi vào đây mà không gõ cửa?"

"Làm gì mà nàng căng thẳng thế? Dù sao ta và nàng cũng là phu thê cho dù ta có thấy hết cũng chẳng sao cả." Triệu Dạ Thành cau môi mỉm cười có chút trêu nàng.

"Đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi thực chất ta và ngươi vẫn chưa có động phòng vẫn chưa có gì cả."

"Nếu như nàng muốn bây giờ chúng ta có thể động phòng." Lời nói nửa thật nửa giả của chàng cất lên đôi mắt vẫn nhìn nàng chăm chăm.

Lạc Tuyết Y cười như không, bẻ khớp tay đáp lại:

"Nếu ngươi không muốn chết thì ngươi cứ thử xem. Ngươi nên nhớ là ngươi đang bị thương ngươi không phải là đối thủ của ta."

"Ta không đánh chết ngươi cũng khiến ngươi tàn phế cả đời đấy cùng lắm là ta ở Hoa Linh Sơn có sư phụ bảo vệ cho ta ta còn sợ gì nữa chứ?"

"Ta chỉ giỡn chút thôi." Triệu Dạ Thành bật cười nhẹ một tiếng.

Triệu Dạ Thành ngồi xuống giường miệng vẫn cười mỉm, nhẹ nhàng hỏi nàng:

"Tuyết Y! Ta muốn hỏi nàng một chuyện ta hãy trả lời thật lòng cho ta biết nàng đã động lòng với ta rồi đúng không?"

"Ngươi...ngươi đang nói cái gì vậy? Ta...ta làm sao có thể động lòng với ngươi được chứ? Ngươi đúng là quá ảo tưởng rồi đó." Lạc Tuyết Y ấp úng phủ nhận.

"Nếu như không phải vậy thì tại sao nàng lại bất chấp nguy hiểm bảo vệ cho ta?"

"Đơn giản là vì ta không muốn ngươi làm vướng tay vướng chân của ta."

"Thật sao?" Triệu Dạ Thành đột ngột đứng dậy khom người sát vào nàng khiến cho nàng có chút giật mình.

"Ngươi...ngươi làm gì mà áp sát ta quá vậy?" Lạc Tuyết Y đẩy chàng ra gương mặt cố ý tỏ vẻ khó coi cho chàng xem.

"Ta mệt rồi! Ta muốn đi ngủ! Mau tránh ra cho ta đi ngủ." Nàng đẩy chàng sang một bên rồi cởi y phục bên ngoài, tháo giày nằm lên giường.

Triệu Dạ Thành mỉm cười vui vẻ, đắc ý thấy phản ứng của nàng chàng chắc chắn rằng nàng cũng đã có tình cảm với mình, cảm thấy vui vô cùng. Triệu Dạ Thành vẫn như cũ nằm ngủ ở dưới đất, chàng quay người về phía của Lạc Tuyết Y miệng vẫn luôn mỉm cười, hướng mắt về nàng.

Lạc Tuyết Y quay lưng lại nhìn thấy chàng cứ nhìn mình chăm chăm nàng cau mày lên tiếng:"Ngươi muốn hù dọa ai vậy?"

Dứt tiếng, nàng quay lưng trở lại đắp chăn kín qua đầu, suốt một đêm nàng không hề ngủ được cứ luôn có cảm giác Triệu Dạ Thành vẫn đang nhìn mình.

Hoàng cung

"Đúng là một lũ vô dụng chỉ giết chết một đứa con gái mà cũng không xong nữa là sao?" Một nữ tử mặc y phục màu đỏ, quăng tách trà xuống đất, tức giận quát lớn.

"Người đâu! Mau mang tất cả những người này ra ngoài giết chết cho ta không chừa một ai." Nữ tử ấy lạnh lùng, độc ác cất giọng.

Ngay tức khắc tất cả những người quỳ dưới chân nữ tử ấy đều bị lôi ra ngoài giết chết, nô tỳ bên cạnh cung kính nói với nàng ta:

"Tiểu thư! Theo như những gì bọn họ nói thì không chỉ có một mình chúng ta mà còn có một đám thích khách khác nữa nô tỳ nghĩ đám thích khách đó cũng muốn giết cô ta giống như chúng ta vậy."

"Ta không cần biết có những ai muốn giết cô ta mục tiêu duy nhất của ta chính là giết chết cô ta ngươi nào giết chết cô ta chính là bằng hữu tốt của ta."

"Tiểu thư! Cẩn thận!"

Bỗng nhiên, không biết từ đâu có một mũi tên bay vào phòng trên mũi tên còn có một tờ giấy, nàng ta xem nội dung trong tờ giấy ấy:

"Ta muốn hợp tác với ngươi giết chết Lạc Tuyết Y. Nếu đồng ý thì ngày mai đến rừng trúc đợi."

Nữ tử ấy đọc nội dung rồi nhíu chặt đôi mày, nghi ngờ không biết đó có phải là một cái bẫy hay không?