Sáng ngày hôm sau, Lạc Tuyết Y cau mày nàng đang ngủ bỗng nàng cảm giác được có gì đó rất nóng cạnh bên nàng, mở mắt Lạc Tuyết Y nhìn thấy Triệu Dạ Thành sắc mặt nhợt nhạt, trắng bệch nàng vội lấy tay sờ lên trán của chàng nét mặt của nàng trở nên nghiêm trọng:
"Nguy rồi! Sốt cao quá rồi."
Lạc Tuyết Y lục lội những thảo dược trong cái túi nhỏ của mình nhưng tìm mãi vẫn không có thảo dược cần tìm, nàng nhìn Triệu Dạ Thành rồi tìm kiếm thứ gì đó trên người chàng rồi nhăn nhó trách móc chàng:
"Ta đã không có ngân lượng rồi ngươi cũng không có là sao chứ?"
Lạc Tuyết Y đứng dậy rời khỏi căn nhà hoang vào trong trấn nàng lấy hết trang sức trên người nàng có đem bán hết đi, nàng dùng số ngân lượng có được đi mua thuốc và cháo, nàng khẽ nhếch môi cười nhạt:
"Không ngờ Lạc Tuyết Y ta có một ngày lại trở nên thê thảm như thế này."
Quay về căn nhà hoang, nàng đỡ Triệu Dạ Thành ngồi dậy:
"Ngươi hãy ăn chút cháo đi rồi uống thuốc."
Triệu Dạ Thành cả người không còn sức lực nhìn nàng thấy tất cả trang sức trên người nàng mất hết chàng mày nhíu chặt lại:
"Trang sức trên người của nàng đâu hết rồi? Nàng đem bán để mua thuốc và cháo sao?"
Lạc Tuyết Y gật đầu:"Ngươi đừng nói nhiều nữa mau ăn đi."
Triệu Dạ Thành mỉm cười, ánh mắt đầy ý muốn trêu nàng:
"Hiện tại cả người của ta đều không còn một chút sức lực nào cả hay là nàng đút cháo và thuốc cho ta đi."
Lạc Tuyết Y ngay lập tức lườm chàng nghiến răng trừng trừng mắt nói với chàng:
"Bây giờ ngươi muốn tự ăn hay là ngươi muốn ăn đập ta không kiêng nể ngươi là người bị thương bị bệnh đâu."
Triệu Dạ Thành cầm lấy chén cháo từ tay của nàng cười cười đáp lại:
"Để ta tự ăn hiện tại ta không chịu nổi được lực đánh của nàng."
Đang ăn, hai người cảm nhận được có người đang đến Lạc Tuyết Y và Triệu Dạ Thành nhìn nhau rồi đứng dậy vừa đứng dậy bên ngoài đám hắc y nhân xông vào tay cầm kiếm lao đến hai người.
Lạc Tuyết Y né rồi đánh trả, Triệu Dạ Thành cố gắng dùng kiếm đánh trả lại được một lúc nàng cùng chàng chạy đi, chạy được một lúc Lạc Tuyết Y nhìn thấy lưng của Triệu Dạ Thành chảy máu nàng dừng lại xem:
"Vết thương của ngươi lại chảy máu rồi."
Triệu Dạ Thành sắc mặt đã trắng không còn giọt máu, không ổn một chút nào chàng gắng gượng:
"Ta không sao chúng ta hãy tiếp tục chạy đi bọn chúng sắp đuổi đến rồi."
Lạc Tuyết Y gật đầu:"Ngươi hãy ráng gượng một chút nữa thoát khỏi đây ta sẽ băng bó vết thương cho ngươi." Nàng dìu Triệu Dạ Thành tiếp tục chạy đi.
Linh Linh, Hạ Châu cùng Đặng Hải gặp lại Lộ Lộ, Tiêu Từ và Tiểu Mai mọi người bắt đầu đi tìm kiếm chàng và nàng. Đang tìm kiếm trong rừng, Hàn Lam Mặc xuất hiện bọn người Linh Linh thấy Hàn Lam Mặc ngay lập tức quỳ xuống, hành lễ:"Chủ thượng!"
Đặng Hải và Tiểu Từ nhìn nhau biết là ai hai người cũng nhanh chóng hành lễ, Hàn Lam Mặc cả người tỏa ra khí bức người, lạnh đến thấu xương:
"Các ngươi đứng lên hết đi."
Bọn người Hạ Châu đứng dậy, Hàn Lam Mặc ngữ điệu đầy lạnh lẽo cất lên:
"Các ngươi có tìm được tiểu thư của các ngươi chưa?"
Bốn người các nàng run rẩy, sợ hãi lắc lắc đầu, Lộ Lộ đứng ra đại diện nói với Hàn Lam Mặc:
"Bẩm chủ thượng! Chúng thuộc hạ vẫn chưa tìm được tiểu thư chúng thuộc hạ sẽ nhanh chóng tìm ra tiểu thư."
Hàn Lam Mặc đôi mắt lạnh như băng, từng lời nói phát ra điều khiến cho người khác run sợ:
"Cho dù các ngươi có tìm ra Tuyết Y thì các ngươi cũng sẽ không thể tránh được hình phạt mà ta dành cho các ngươi vì sự thất trách của các ngươi đâu. Tốt nhất là Tuyết Y không bị thương hay gì hết nếu không tội của các ngươi còn nặng hơn nữa đó."
Bọn người Lộ Lộ cả người dường như sợ đến không còn dám động đậy, không dám thở mạnh, Đặng Hải cùng Tiêu Từ muốn giải thích dùm các nàng nhưng vừa định mở miệng liền bị ánh mắt sắc bén của Hàn Lam Mặc chặn lại không dám nói lời nào.