Để ngoài tay những lời nói của ông lão bói toán ấy Lạc Tuyết Y cùng Triệu Dạ Thành chuẩn bị rời khỏi trấn. Linh Linh cùng Tiểu Mai ngồi bên ngoài xe ngựa với sự cảnh giác, phòng bị cao họ vẫn luôn ám ảnh lời nói của lão bói toán ấy.
"LinhLinh! Sao ta cứ ám ảnh những lời nói của ông lão bói toán?" Tiểu Mai vẻ mặt nhăn nhó, lo lắng nói với Linh Linh.
Mặt của Linh Linh vô cùng nghiêm túc đáp lại:
"Cho dù lời của ông ta nói có phải là thật không thì nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo vệ tiểu thư không được để tiểu thư xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Mai khẽ gật đầu, nhìn xung quanh khẽ nói với Linh Linh:
"Linh Linh! Đường vắng vẻ như vậy có khi nào có một đám người xuất hiện truy sát chúng ta không?"
Tiểu Mai vừa dứt lời thì giống như lời của nàng nói quả thật là có một đám người mặc đồ đen xuất hiện, Linh Linh cầm kiếm, cau mày nói:
"Miệng của cô sao linh quá vậy hả? Vừa nhắc đã đến."
Tiểu Mai mím môi cầm kiếm rồi hét lớn:"Hạ Châu! Lộ Lộ! Có thích khách mau bảo vệ tiểu thư."
Hạ Châu cùng Lộ Lộ vừa nghe như thế tay nhanh chóng cầm chặt lấy kiếm, ánh mắt đề phòng, cảnh giác bảo vệ cho Lạc Tuyết Y. Bên ngoài, Triệu Dạ Thành cùng Đặng Hải, Tiêu Từ đánh nhau với bọn hắc y nhân.
Lạc Tuyết Y cùng Hạ Châu và Lộ Lộ bay ra ngoài đánh nhau với bọn chúng, từ đâu lại xuất hiện thêm một đám người hắc y nhân, khí thế còn đáng sợ hơn, võ công của những người sau còn cao hơn, ghê gớm hơn rất nhiều.
Bốn ám vệ đi theo nàng cùng với Lãnh Cố Hiên xuất hiện tiếp sức, bảo vệ cho Lạc Tuyết Y, người mặc y phục màu đỏ, mặt đeo mặt nạ quỷ dẫn đầu đám hắc y nhân thứ hai giao đấu với Lãnh Cố Hiên. Chỉ vài chiêu đã khiến cho Lãnh Cố Hiên bị trọng thương thổ huyết, Lạc Tuyết Y nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Lãnh Cố Hiên:
"Đại sư huynh! Huynh không sao chứ?"
"Tuyết Y! Cẩn thận!" Triệu Dạ Thành nhìn thấy một tên hắc y nhân đang cầm kiếm lao rất nhanh về phía của nàng vội hét lớn. Chàng lao nhanh đến bảo vệ cho nàng, kiếm của tên hắc y nhân ấy chém một nhát vào lưng của Triệu Dạ Thành.
Lạc Tuyết Y trợn mắt, dứt khoát đâm một nhát xuyên qua người hắc y nhân rồi rút mạnh thanh kiếm ra. Nàng nhìn bọn người Linh Linh và Tiêu Từ cũng không chống đỡ được nữa, ba trong bốn ám vệ cũng đã chết nàng cất giọng nói lớn:
"Các ngươi hãy mau chạy đi đừng lo cho bọn ta. Mau lên đi!"
Tiêu Từ cùng Đặng Hải thấy bọn người Linh Linh vẫn chưa chịu chạy hai người liền kéo tay tất cả bọn họ chạy đi tìm người giúp đỡ. Người dẫn đầu mặc y phục màu đỏ kia cầm kiếm nhuộm đầy máu tươi đang tiến về phía nàng, nàng lấy bột từ trong túi thơm của mình ra quăng vào bọn hắc y nhân ấy rồi nhanh chóng cùng ám vệ còn lại đỡ Triệu Dạ Thành và Lãnh Cố Hiên chạy đi. Bọn hắc y nhân bị thứ bột đó quăng trúng bọn họ ngứa ngáy khắp người.
Lạc Tuyết Y dìu Triệu Dạ Thành, ám vệ dìu Lãnh Cố Hiên chạy được một lúc, nàng dừng lại thở gấp, từ từ đỡ Triệu Dạ Thành ngồi xuống, nàng nhìn thấy Lãnh Cố Hiên bị trọng thương rất nặng liền cất giọng bảo:
"Ngươi hãy mau đỡ đại sư huynh quay trở về Hoa Linh Sơn đi, ngươi bị thương cũng không nhẹ quay về chữa trị đi."
Ám vệ ấy nhưng nhị, cau mày nói với nàng:
"Nhưng mà nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ cho tiểu thư."
"Ta bảo ngươi quay về thì cứ quay về ngươi bị thương như vậy ngươi dám bảo đảm có thể bảo vệ cho ta chu toàn được sao? Đây là mệnh lệnh, ta bảo ngươi hãy mau đưa đại sư huynh quay trở về." Lạc Tuyết Y ra lệnh với ngữ điệu càng lúc càng lạnh dần.
Ám vệ không thể không tuân theo lời của nàng, nhanh chóng dìu Lãnh Cố Hiên quay trở về Hoa Linh Sơn, Lãnh Cố Hiên không hề muốn đi nhưng cũng không thể làm được gì?
Lạc Tuyết Y quay người sang nhìn Triệu Dạ Thành rồi nhìn vào vết thương ở lưng:"Ngươi không sao chứ? Ngươi hãy ráng chịu đựng một chút ta sẽ đi tìm thảo dược chữa trị vết thương cho ngươi."
Tại một chỗ khác, bọn người Lộ Lộ và Đặng Hải chia nhau ra chạy, Đặng Hải, Linh Linh, Hạ Châu chạy cùng nhau, Lộ Lộ, Tiểu Mai cùng Tiêu Từ chạy cùng một phía.