Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 33




Ta không rõ nàng nói đến hai mảnh ngọc nào, khi ta mang nàng đi khỏi Chiêu Văn phủ không kiểm tra trên người nàng đeo trang sức gì, chẳng biết có làm rơi dọc đường không? Ngọc quý gì mà khiến nàng hốt hoảng, tiếc nuối như vậy chứ? Khoan đã, nàng nhìn ta với anh mắt nghi ngờ đó là sao? Nàng cho rằng ta giấu nó đi ư?

- Ta không biết trên người nàng có hai mảnh ngọc màu xanh và màu trắng nào cả. Ta đền cho nàng ngọc khác.

- Ngọc đó thiên hạ không có mảnh thứ hai đâu, công tử không giữ nó thật sao?

- Không có.

- Không có thì thôi vậy.

Nếu thật sự là ngươi đem giấu đi, ta hỏi thì ngươi đời nào sẽ chịu đưa nó ra. Báu vật của Huyền Băng Cung lại đánh mất trong tay ta, thật chẳng ra làm sao cả. Thiên hạ này kẻ tham lam sánh với Như Ý ta không ít, bất quá ngọc đó trong tay ngươi cũng không có tác dụng. Họ Vương đáng ghét nếu để ta tìm ra ngươi đem giấu thì…

- Ta tặng nàng Ngọc Âm Dương ta mang nó trên người từ nhỏ nàng cầm lấy đi.

Bạch Trường vội nhét mảnh ngọc đó vào tay Như Ý sợ nàng nói lời từ chối. Ngọc này duy nhất dành tặng cho tri kỷ chàng chỉ tặng nó cho thê tử. Như Ý tay trái tay phải đều cầm ngọc quý, nàng đưa lên trước mặt nhìn kỹ xem cái nào thì đẹp hơn. Nhưng còn chưa kịp ngắm nghía trầm trồ thì nàng cảm thấy từ Ngọc Băng phát ra một luồng nội lực hàn khí lạnh kinh người, Ngọc Âm Dương cũng đồng thời tỏa nguồn nội lực khác chống lại hàn khí kia. Hai nguồn nội lực cực mạnh gặp nhau và triệt tiêu lẫn nhau trên người nàng khiến cho Như Ý trong chớp mắt ói máu ngất xỉu.

Cổ đại chẳng ai tốt cả đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi nàng chìm vào hôn mê. Họ Phi đưa cho nàng Bạch Ngọc khiến nàng bị khống chế cả đời không lấy được chồng. Họ Ân đưa cho nàng Trá Tử Dược bảo uống vào có thể giả chết nhưng nàng uống vào thì chết thật. Họ Vương đưa Âm Dương Ngọc nói là đền bù cho nàng có điều vừa cầm vào đã bị oanh tạc đau đớn đến mức thổ huyết chết ngất. Chiêu Văn Như Ý ta sẽ không tha cho các người đâu, thề có trời cao làm chứng, ta khi tỉnh dậy sẽ bắt các ngươi lần lượt trả từng món nợ này một cách…

- Như Ý….

Dụ Vũ Sơn cơ quan đầu não của Á Châu thần giáo hôm nay có khách quý ghé qua là Lưu Bạch đại đồ đệ của Thương giáo chủ. Ngài có ba đệ tử nhưng người tài năng được yêu quý nhất là Lưu công tử. 15 năm trước, giáo chủ bị địch nhân truy sát, bị đánh lén trọng thương nặng nề được một cậu bé bảy tuổi đem giấu đi cứu được mạng sống. Thương giáo chủ thấy đứa bé lanh lợi nên nhận làm đồ đệ hết lòng dạy võ công cho hắn.

- Giáo chủ, có đại công tử cầu kiến.

- Đưa vào đi còn chờ gì nữa.

Thương Xuyên Phú phẩy tay ra lệnh thuộc hạ nhanh chân lên. Lão đang băn khoăn tên đồ đệ này mới vài hôm trước phóng tới đây xin Ngọc Băng Ngàn Năm giờ lại đến nữa làm gì? Lão đương nhiên cũng muốn gặp đồ đệ tài giỏi này nhưng hắn không có việc nhờ vả thì cấm bao giờ thấy mặt. Đệ tử ngoan ngoãn “có hiếu” như vậy đấy, bất quá vì thân phận của nó đặc biệt cũng khó trách cứ. Thái tử đương triều thì sao mà rảnh rỗi suốt ngày chạy tới chỗ lão đánh cờ, uống trà đối ẩm được.

- Đồ nhi kính chào sư phụ.

- Ừ. Cái gì cơ? Bạch Nhi ngươi ôm vị cô nương nào thế?

Lão vừa quay lại đã muốn ngất xỉu vì sốc. Đồ đệ phong lưu đa tình của lão từ khi nào lại biết trọng yếu sủng một nữ nhân vậy. Ôm ấp như bảo vật đem đến tận đây giới thiệu cho sư phụ cơ à. Lão tò mò bước lại nhìn mặt nữ tử kia, để xem người như thế nào mà khiến đồ nhi yêu thương đến vậy.

- Nội thương nặng.

Lão vừa nhìn thấy sắc mặt tiều tụy, tái xanh tái xám kia thì biết ngay. Quả là một cô nương xinh đẹp hiếm thấy, chả trách…

- Đồ nhi xin sư phụ cứu nàng với.

- Mang vào phòng để ta xem mạch đã.

Bạch Trường bế nàng đặt lên giường thì quay qua nhìn sư phụ nói ngay.

- Nàng bị phản lực từ Ngọc Băng và Ngọc Âm Dương. Đồ nhi thật không rõ tại sao hai thứ này trên người nàng ấy lại sinh ra nội lực đối kháng kinh khủng như thế.

- Ngọc Âm Dương mà ngươi cũng đem tặng nàng à? Coi trọng cô nương này quá nhỉ?

Thương Xuyên Phú nhìn vẻ khẩn trương của đồ nhi thì thấy tức cười quá. Nhóc con đa tình cũng có ngày này, lúng túng như gà mắc tóc, lo lắng cuống cuồng vì một nữ nhân. Nhưng vị cô nương này khí số thật không sáng lạn gì cả. Ngọc Âm Dương với Ngọc Băng đâu có bao giờ khắc nhau đâu, nếu có chuyện đó thì tên ngốc này đời nào đem tặng cả cho cùng lúc như thế.

- Đồ nhi không biết sao nàng vừa cầm vào đã bị phản nội lực, thổ huyết ngất xỉu. Hai thứ ngọc đó đồ nhi cầm cùng lúc cả ngày cũng không bị tác dụng xấu gì.

- Ngọc Âm Dương đó chẳng phải là vật đính ước chỉ tặng cho thê tử tương lai sao, nàng cầm bị nạn ngay, xem ra nàng không phải nữ tử dành cho ngươi rồi.

Lão tranh thủ trêu tức hắn một câu nhưng là lão không ngờ mặt mũi của đồ nhi đột nhiên tái lại như bị ai đó bóp ngạt thở vậy. Nhóc con này không phải dễ lung lay thế chứ, hắn cũng có lúc mất tự tin trước nữ nhân sao?

- Bạch Nhi không khỏe sao?

- Con không sao, sư phụ nàng làm sao vậy?

- Đợi ta xem mạch thật kỹ đã.

Lão cầm tay cô gái lên nhắm mắt định tâm thật tập trung. Lục phủ ngũ tạng của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, mạch đập rối loạn nhưng hơi thở lại đều đặn như không mang thương tích gì. Nữ nhân này không có võ công sao có thể bị phản lực mạnh đến mức này.

- Ta không xác định được nàng có võ công hay không?

- Nàng không biết võ công.

Như Ý là thiên kim tiểu thư chốn khuê phòng tuy xuất thân con nhà võ tướng nhưng từ nhỏ không có luyện võ. Báo cáo điều tra nói nàng chỉ giỏi cầm kỳ thi họa võ công không biết lấy một chiêu. Nàng trong lúc mất tích hai năm cũng không thể học võ công nhanh như vậy được, thêm nữa lúc nàng chưa bị hôn mê trong khi nói chuyện nhịp thở không biểu hiện là người có học võ.

- Người không có học võ khó có thể bị phản nội lực mạnh đến nỗi tổn thương đến cả lục phủ ngũ tạng. Nhưng kẻ học võ công không có nhịp thở lúc thì đều đặn lúc thì rối loạn này.

- Sư phụ có thể cứu nàng không?

Nhóc con ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Sư phụ ngươi là ai chứ? Nếu không có bản lãnh thì có thể làm sư phụ ngươi sao. Ngươi ngàn dặm xa xôi cũng ráng bò lết đến đây chẳng lẽ lại không tin tưởng ta. Ngươi không có lòng tin còn đến làm gì?

- Ngươi nghĩ ta có cứu được không?

- Người nhất định cứu được.

Bạch Trường có chút run sợ nhưng trấn tĩnh ngay đây là sư phụ của chàng mà, người là nhân tài trong các nhân tài nhất định sẽ có cách. Khi Như Ý ói máu ngất xỉu chàng sợ đến đau hết cả tim. Nguyên lai nhìn người mình quan tâm ói máu lại khiến tâm đau đến vậy, còn đau hơn cả lúc chính mình hộc máu trọng thương.

- Cứu được cần phải có…

- Khụ khụ…

Thương giáo chủ nói chưa hết câu kẻ nằm trên giường kia bỗng ho sặc sụa. Bạch Trường vội lao đến bên giường, quên mất không chú ý đến lời sư phụ nói là cần cái gì nữa. Sư phụ nhìn đệ tử cẩn thận ôn nhu trong từng động tác với cô nương kia thì phì cười. Anh hùng vẫn là khó qua ải mỹ nhân, kẻ đa tình khi yêu thật lòng càng sâu đậm hơn người thường. Nhưng là chuyện tình của đôi uyên ương này sẽ lắm chông gai đây, Thương Xuyên Phú ta có chuyện vui để xem rồi.

- Sư phụ nàng ngất xỉu nữa rồi.

- Tỉnh dậy chỉ để ói thêm vài ngụm máu thôi hả?

- Người có cách nào cứu nàng mau ra tay giúp đồ nhi đi.

Nàng ngất xỉu thì không nói cứ thoát khỏi hôn mê là sẽ ho sặc sụa, nàng cứ thổ huyết kiểu này mãi không chết vì tổn thương nội lực cũng là chết vì mất máu thôi. Trời cao trả lại mạng nàng cho ta giờ đổi ý muốn lấy lại rồi sao?

- Bình tĩnh đi, ta sẽ giúp nàng phục hồi nguyên khí trước nhưng muốn khỏe mạnh trở lại cần một thứ.

- Nàng cần thứ gì mới hồi phục được?

- Thanh Điệp Phấn.

- Đồ nhi có thể lấy thứ này…

- Duy nhất từ tay giáo chủ của Mỹ Châu thần giáo Viên Nguyện Dao.

Chỉ nghe cái tên này thôi đã khiến cho sắc mặt của Bạch Trường đang từ đăm chiêu trở nên tối sầm mây đen vần vũ. Viên Nguyện Dao với chàng thù ghét chất cao như núi. Cô ta chịu ra tay giúp chàng thì mặt trời sẽ không có mọc có lặn nữa mà sẽ đứng bóng suốt ngày. Chuyện trở nên nghiêm trọng như thế này gói gọn cũng chỉ nằm trong một chữ “tình”.