Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 47




Tần Cẩn Du vừa gọi Ngụy Thanh Nguyệt, thì nghe thấy Ngụy Thanh Cảnh gọi mình.

Tần Cẩn Du thấy Ngụy Thanh Cảnh vẫy tay với mình, vui vẻ chạy đến: "Thái tử điện hạ có gì phân phó?"

Ngụy Thanh Cảnh cũng không nghiêm túc như ngày thường đối với các đệ đệ muội muội, khóe miệng nổi nên một chút ý cười nhẹ nhàng, nhẹ giọng hỏi: "Mấy ngày nay ở trong cung đã quen chưa? Có nhớ nhà không?"

Tần Cẩn Du cười tủm tỉm: "Cám ơn Thái tử điện hạ quan tâm, muội ở trong cung rất vui vẻ, Hiền phi nương nương đối với muội tốt vô cùng, muội thường xuyên được ăn điểm tâm ngon."

Nghĩ đến điểm tâm, Tần Cẩn Du cảm thấy có chút đói bụng, nàng nuốt nước miếng, sờ sờ bụng nhỏ của mình, nghĩ thầm đợi chút nữa đi đến chỗ Ngụy Thanh Hoài ăn chực chút điểm tâm.

Đối với câu hỏi Ngụy Thanh Cảnh, Tần Cẩn Du thẳng thắn nói: "Mặc dù có chút nhớ nhà, nhưng muội cũng cảm thấy trong cung cũng rất thoải mái."

Dù sao hoàng cung mới là nhà thật sự của nàng, trưởng bối Tần gia tuy rằng đối với nàng rất tốt, nhưng lại thiếu một loại cảm giác.

Mà loại cảm giác này, Tần Cẩn Du đã tìm thấy trên người Hiền phi.

Hiền phi đối với nàng vô cùng tốt, mỗi khi nhìn về phía nàng ánh mắt đều vô cùng ôn nhu từ ái, nói chuyện cũng đều là nhẹ giọng, rất phù hợp với kỳ vọng về mẫu thân trong đáy lòng nàng.

Tần Cẩn Du từ nhỏ không có mẫu thân, dưỡng mẫu Tần gia đối với nàng mặc dù rất tốt, nhưng rốt cuộc cũng không phải thân sinh, quan ái trong đó, rốt cuộc vẫn là thiếu một tầng.

Tần Cẩn Du tuy rằng tuổi còn nhỏ, mỗi ngày thoạt nhìn đều vui vẻ, nhưng ban đêm cũng từng khóc trộm.

Có thể nào không nghĩ đến thân sinh mẫu thân của mình, tuy rằng chính mình chưa từng có gặp qua nàng.

Có đôi khi Tần Cẩn Du thậm chí còn nghĩ, thời điểm tiên Hoàng hậu trước khi qua đời phải nhờ đến Hiền phi giúp nàng chăm sóc cho nhi tử chưa trưởng thành và nữ nhi vừa mới sinh ra, là loại cảm giác như thế nào.

Tần Cẩn Du trong giây lát nhớ tới mẫu thân, ý cười trong khóe miệng phai nhạt dần.

Ngụy Thanh Cảnh thấy Tần Cẩn Du ở trong cung trải qua rất tốt, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự quan tâm trên mặt cũng không giảm, lại hỏi Tần Cẩn Du một ít chuyện khác.

Tần Cẩn Du lực chú ý bị dời đi, nhất nhất trả lời câu hỏi của Ngụy Thanh Cảnh, tâm tình ưu sầu cũng giảm bớt đi nhiều.

Tần Cẩn Vũ đứng một bên hồ nghi nhìn Ngụy Thanh Cảnh giọng nói thân thiết, sắc mặt ôn hòa, lại nhìn Tần Cẩn Du vẻ mặt đầy ý cười, cảm thấy không thể tin được.

Hắn làm thư đồng của Ngụy Thanh Cảnh đã chín năm, tất nhiên biết rõ tính nết Ngụy Thanh Cảnh, từ sau khi tiên Hoàng hậu đi về cõi tiên, tính cách Ngụy Thanh Cảnh không còn hoạt bát như trước, mà dần dần trở nên có chút tối tăm, nhiều năm qua, hắn cũng không thấy Ngụy Thanh Cảnh cười mấy lần.

Tuổi Ngụy Thanh Cảnh tương đối lớn, từ trước đến nay đều là một tấm gương cho các đệ đệ muội muội, thái độ làm người nghiêm túc, cho dù là Ngụy Thanh Nguyệt và Ngụy Thanh Hoàn cũng đều rất nghiêm khắc, làm cho Ngụy Thanh Hoài cùng Ngụy Thanh Nguyệt đều có chút sợ hắn, nhưng không biết vì sao đối với Tần Cẩn Du lại ôn hòa.

Sau khi Ngụy Thanh Cảnh hỏi han Tần Cẩn Du một lần, lại tựa như lơ đãng hỏi han: "Muội có thời điểm nào trong thời gian ngắn mà linh lực tiêu hao hết không?"

Tần Cẩn Du nhớ tới lần trước tu bổ gương cùng Tô Hoành, lại nghĩ tới thời điểm lần trước vận chuyển linh lực cho Tô Hoành, đều là tình huống như vậy, bởi vậy gật gật đầu: "Đương nhiên là có."

Ngụy Thanh Cảnh thở dài: "Trong thời gian ngắn linh lực tiêu hao hết kỳ thật sẽ tổn thương rất lớn đối với bản thân mình, cho dù sau linh lực bổ sung trở lại nhưng cũng phải tĩnh dưỡng rất lâu mới có thể miễn cưỡng tu bổ lại tổn hại của cơ thể, về sau tốt nhất ít làm những chuyện như vậy."

"Ừhm!" Tần Cẩn Du nhu thuận gật đầu: "Muội nhớ kỹ rồi."

Ngụy Thanh Cảnh lại nở nụ cười, ôn hòa sờ đầu Tần Cẩn Du: "Thật hiểu chuyện."

Tần Cẩn Du rất đắc ý: "Đây là tất nhiên, Hiền phi nương nương thường cũng khen muội rất hiểu chuyện!"

Một khắc khi chạm vào đỉnh đầu Tần Cẩn Du, trong lòng Ngụy Thanh Cảnh run lên một cái.

Linh lực thật mạnh.......

Cỗ linh lực cường đại kia chuyển động trong thân thể Tần Cẩn Du, mà thời điểm hắn thông qua tay cảm nhận được linh lực này, chỉ cảm thấy kinh hãi.

Các hoàng tử công chúa trong cung trừ Ngụy Thanh Cảnh, không có một ai lúc năm tuổi có thể thức tỉnh linh lực.

Ngụy Thanh Cảnh có được ba loại dị năng, năng lực có thể nghiền ép các vị đệ đệ muội muội, đến ngay cả Lưu phu tử nghiêm khắc đối với hắn cũng phải khen thêm, bệ hạ cùng đám triều thần cũng kỳ vọng cao vào Ngụy Thanh Cảnh.

Nhưng cho dù là Ngụy Thanh Cảnh, vào lúc năm tuổi, cũng không có linh lực cường đại như vậy.

Ngụy Thanh Cảnh sắc mặt chưa thay đổi, nhìn thấy nụ cười vô tâm vô phế của Tần Cẩn Du, lại suy nghĩ sâu xa hơn phải phần.

Tuổi nhỏ như vậy, đã có linh lực cường đại kinh người như thế, nếu trưởng thành, thì không biết cường đại như thế nào?

Một khắc này, Ngụy Thanh Cảnh đột nhiên nhớ lại lời tiên đoán của quốc sư tiền nhiệm.

Phượng hoàng lâm thế...... Quả nhiên không giống bình thường.

"Thái tử điện hạ nhìn chằm chằm muội làm cái gì nha?" Tần Cẩn Du buồn bực lau mặt mình, lại cúi đầu nhìn xuống y phục mình, cũng không thấy bản thân có chỗ nào không ổn.

Ngụy Thanh Cảnh hồi thần, trên mặt tươi cười không thay đổi, lấy ra một khối ngọc bội, ôn hòa thấp giọng nói: "Ngọc bội này tính ôn hòa, là bản cung tìm được, nếu ngày ngày đều đeo, có thể bảo hộ thần thức, không để ngoại giới công kích, cũng có thể chứa đựng linh lực, là đồ khó có được."

Nói xong, liền đem ngọc bội trước mặt Tần Cẩn Du: "Thế nhưng ngọc bội này không thích hợp với bản cung, thể chất của ngươi lại đặc biệt thích hợp đeo ngọc bội này."

Tần Cẩn Du nghe lời nói lúc đầu của Ngụy Thanh Cảnh, thì cảm thấy ngọc bội này là loại thượng hạng, sau khi nghe thấy "Đồ vật khó có được", lại rất ngạc nhiên, mắt của nàng sáng rực lên, cười đến không khép được miệng, muốn đi lấy ngọc bội kia, rồi lại cảm thấy không ổn, vẫn là rụt tay về, ánh mắt cũng dời về phía khác.

Tần Cẩn Du dư quang liếc nhìn chiếc ngọc bội kia, cố gắng nhịn xuống ý cười của mình, khụ khụ, ra vẻ đứng đắn hỏi: "Đây...... Đây là cho muội sao?"

Ngụy Thanh Cảnh còn chưa trả lời, đứng ở một bên Tần Cẩn Vũ lại lấy ra một thân khí thế huynh trưởng, nghiêm khắc hô một tiếng: "Thất đệ! Đệ sao có thể lấy đồ vật của Thái tử điện hạ, thứ này vạn phần trân quý, Thái tử trân quý nhiều năm, đệ cũng dám lấy!"

Ngụy Thanh Cảnh lắc đầu, thanh âm ôn hòa: "Không sao, đây là bản cung cho hắn."

Bởi vì duyên cớ là anh em cùng một mẫu, ấn tượng của Tần Cẩn Du với Ngụy Thanh Cảnh rất tốt, hơn nữa Ngụy Thanh Cảnh đối với nàng từ trước đều rất ôn hòa, nàng kỳ thật thực rất thích Ngụy Thanh Cảnh vị huynh trưởng này, vừa nghe thấy lời nói của Ngụy Thanh Cảnh, hưng phấn nhảy dựng lên: "Đa tạ Thái tử điện hạ! Ngươi tốt nhất!"

Tần Cẩn Vũ âm thầm bĩu môi, đáy lòng có chút chua.

Hắn làm thư đồng Thái tử nhiều năm, vẫn cảm thấy tâm tư Ngụy Thanh Cảnh thâm trầm, đến ngay cả hắn từ nhỏ chơi cùng, cũng rất khó phỏng đoán tâm tư Ngụy Thanh Cảnh.

Hắn làm thư đồng nhiều năm như vậy, còn bày mưu tính kế mọi chuyện cho Ngụy Thanh Cảnh, cũng chưa được ban cho cái gì quý trọng.

Tần Cẩn Du này, không chỉ nhận được quan ái của Thái tử điện hạ, mà còn nhận được ngọc bội quý trọng!

Tần Cẩn Vũ chỉ ngón tay tỏ vẻ không vui.

Tần Cẩn Du lập tức đeo đồ lên hông của mình, vui sướng không thể nói thành lời, thuận tiện làm một cái mặt quỷ đối với Tần Cẩn Vũ.

Ngụy Thanh Cảnh nhìn Tần Cẩn Du buộc chặt ngọc bội, mới an tâm một chút, nhưng vẫn dặn dò: "Ngọc bội này bên trong chứa linh lực, không dễ vỡ, nhưng muội vẫn phải cẩn thận, nhớ kỹ, nhất định ngày ngày phải đeo, ngọc bội này mới có thể bảo hộ muội chu toàn."

"uhm uhm uhm! Người yên tâm đi!" Tần Cẩn Du vuốt ngọc bội lai lịch bất phàm kia, nhịn không được cười ngây ngô.

Tần Cẩn Vũ nhìn thấy bộ dáng Tần Cẩn Du ngốc nghếch, không đành lòng nhìn đành quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Xa xa, Tôn Chính Hoàn yên lặng nhìn sự việc xảy ra trước mặt.

Vận mệnh, rốt cuộc vẫn là phát triển dựa theo quỹ tích vốn có.

Hắn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười, muốn ném đi phiền muộn trong lòng.

Thôi bỏ đi, mỗi người đều có mệnh số, hắn cho dù có thể nhìn rõ thiên mệnh, cũng không cách nào thay đổi được.

Hãy để lịch sử đi theo quỹ tích, cứ thế phát triển thôi.

Tôn Chính Hoàn nặng nề thở dài một hơi, đang định xoay người, lại nghe thấy giọng nói mang theo một tia kinh hỉ: "Quốc sư đại nhân?"