Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 206




“Ta ở trong phòng chờ nàng lâu lắm rồi, từ hôm qua trở về vẫn chưa được nói chuyện tử tế với nàng, sáng nay lại càng không gặp mặt. Thái tử phi, nàng có phải là không thích ta nữa rồi không?”

Tạ Dao vốn tưởng hắn sẽ hỏi tội chuyện ở bên ngoài, không ngờ lại nói ra những lời oán trách như vậy.

Hôm nay không đúng lắm.

“Hửm? Sao Thái tử phi không trả lời ta? Chẳng lẽ trong lòng đang nghĩ đến người khác?”

“Đương nhiên là không có.” Tạ Dao vội vàng phủ nhận.

Cố Trường Trạch nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ nàng, giọng điệu uể oải:

“Thật sao? Vậy nàng nói thích ta.”

Tạ Dao đỏ mặt đẩy hắn ra.

Làm gì có ai cứ đem chuyện thích treo ở bên miệng như vậy?

“Thái tử phi không nói, vậy chắc chắn là không thích ta rồi. Chắc hẳn bên ngoài nhất định có công tử tốt khác có thể dỗ dành Thái tử phi vui vẻ, nên Thái tử phi mới không muốn về nhà.”

“Ta không có...”

Hắn không nghe Tạ Dao giải thích, cứ ôm chặt lấy nàng cọ xát.

“Vậy nàng nói thích ta, thích ta nhất.”

Nghỉ ngơi nửa ngày, sắc mặt hắn rõ ràng đã tốt hơn một chút, trường bào bằng gấm mềm mại trên người cùng áo trong của Tạ Dao quấn lấy nhau, không bao lâu đã cọ xát đến mức mặt Tạ Dao đỏ bừng.

“Đừng náo nữa, ta hỏi chàng chút chuyện chính sự.”

Cố Trường Trạch không để ý tới nàng, cứ ôm nàng làm loạn.

Không bao lâu, áo trong của Tạ Dao bị hắn cọ xát đến xộc xệch, trâm cài tóc cũng lệ sang một bên, nàng thở hắt ra.

“Điện hạ.”

Giọng nói mềm mại không có chút uy h.i.ế.p nào, ta nương trừng mắt nhìn hắn, lại gọi:

“Cố Trường Trạch!”

Lần này hắn rốt cuộc cũng ừ một tiếng.

“Vừa rồi ở Càn Thanh cung, các vị đại thần bảo chàng xử lý chính sự, chàng từ chối sao?

Phụ hoàng bệnh nặng, chàng là Thái tử, lẽ ra phải xử lý chính sự mới đúng.”

Tạ Dao lẩm bẩm, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, xoay người nhìn hắn.

“Sao phụ hoàng đột nhiên bệnh nặng như vậy?”

Cố Trường Trạch lười biếng nói:

“Thái tử phi muốn ta xử lý chính sự như vậy sao? Ngày mai các đại thần vì lấy lòng ta, đều đưa đến Đông cung thiếp thất thị nữ, chờ thêm mấy muội muội nữa, ta sợ nàng không có chỗ khóc.”

Tạ Dao lập tức nhíu mày, trong lòng dâng lên ghen tuông.

“Chàng dám!”

Cố Trường Trạch nâng cằm nàng lên hôn một cái, rất thích bộ dạng ghen ăn tức ở của nàng.

“Nương tử chính là trời của phu quân, ta đương nhiên không dám.”

Hai người quấn quýt nhau một hồi, Cố Trường Trạch sửa sang lại y phục đứng dậy nói:

“Ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta đi xem phụ hoàng.”

“Ta đi cùng chàng.”

Tạ Dao vẫn cảm thấy bệnh tình của Hành Đế đến bất thường, rất kỳ quái.

Hắn hôn mê bất tỉnh, hậu cung trừ mấy vị nương nương hầu hạ bên cạnh, chỉ còn lại Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử và Cố Trường Trạch cũng phải theo hầu hạ.

Là con dâu, Tạ Dao không có lý do gì không quan tâm đến phụ hoàng.

Cố Trường Trạch khẽ gật đầu, đứng dậy kéo nàng.

Lúc hai người đến, Tiêu Oanh Vi đang gục bên giường khóc lóc.

“Rõ ràng chỉ là nóng giận công tâm, nhưng hoàng thượng lại hôn mê bất tỉnh, hiện giờ thái y chẩn đoán không ra bệnh tình, bản cung thật sự lo lắng.”

Tạ Dao nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thiết của nàng ta, đầu ngón tay nắm chặt lấy bàn tay Cố Trường Trạch khẽ động.

Nàng mới vào cung chưa được mấy ngày, Tiêu Hoa thì đang ở trước mặt hoàng thượng, Tiêu tướng một tay che trời, Hành Đế trước là không màng chính sự sau lại bệnh nặng hôn mê, những chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Cố Trường Trạch ôn nhu nói:

“Phụ hoàng lâm bệnh, trong lòng ta cũng rất bất an, nương nương đừng quá lo lắng, ta sẽ tìm khắp thiên hạ danh y, nhất định sẽ chữa khỏi cho phụ hoàng.”

“Làm phiền Thái tử điện hạ rồi, bản cung mới vào cung chưa được bao lâu, đây là lần đầu tiên gặp chuyện này, trong lòng thật sự sợ hãi. Hoàng thượng sủng ái bản cung và Tiêu gia, hoàng ân như núi, hiện giờ hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, bản cung muốn ngày ngày ở bên cạnh hầu hạ, mong Thái tử điện hạ đồng ý, không cần để cho các tỷ muội khác trong hậu cung phải vất vả nữa.”

Tiêu Oanh Vi khóc lóc nói.

“Phụ hoàng bệnh nặng, nương nương lo lắng, các vị phi tần khác trong hậu cung cũng lo lắng, nếu chỉ để một mình nương nương hầu hạ, sợ rằng nương nương sẽ vất vả, các vị phi tần khác cũng không yên lòng.”

Tạ Dao ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt Tiêu Oanh Vi, nàng ta lập tức né tránh.

“Lời Thái tử phi nói bản cung đều hiểu, nhưng đã có mấy vị hoàng tử đến đây hầu hạ, người trong hậu cung nhiều, thật sự hỗn loạn, hoàng thượng bệnh cần được yên tĩnh nghỉ ngơi.”

Nàng ta bày ra bộ dạng hết lòng hết dạ vì Hành Đế, nhưng trong lòng Tạ Dao lại cảm thấy càng thêm kỳ quái.

“Nương nương...”

“Nương nương có lòng, trong lòng ta cũng cảm kích, chi bằng để nương nương cùng Huệ mẫu phi đến Càn Thanh cung hầu hạ, các vị nương nương khác không cần đến nữa.”

Cố Trường Trạch nắm lấy cổ tay Tạ Dao, gật đầu đồng ý.

Tiêu Oanh Vi lập tức nước mắt lưng tròng.

“Đa tạ Thái tử điện hạ.”

Hai người rời khỏi Càn Thanh cung, Tạ Dao quay đầu kéo tay áo Cố Trường Trạch.

“Vì sao lại đồng ý với nàng ta?”

Tạ Dao không biết Tiêu Oanh Vi đang giở trò gì, nhưng sau khi nàng ta vào cung, thân thể Hành Đế liền không khỏe, nàng biết Tiêu Oanh Vi không phải người tốt bụng gì, càng cảm thấy kỳ quái về việc nàng ta muốn tự mình hầu hạ.

“Ta luôn cảm thấy bệnh tình của phụ hoàng không đơn giản như vậy.”