Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 124




Trong mắt Giang tướng lóe lên vài phần không tán đồng.

Cố Trường Trạch thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Ta ngồi ở vị trí này, ba năm trước hay ba năm sau, đi sai một bước chính là vực thẳm vạn trượng, ngươi theo ta ba năm, đến lúc này vậy mà còn có lòng nhân không cần thiết như vậy?

Giang Huyền, ta thấy ngươi là sống an nhàn quá rồi, nên quên mất năm đó bọn chúng đã dốc hết sức muốn dồn ép chúng ta đến c.h.ế.t như thế nào rồi.

Ngươi mềm lòng như vậy, là muốn chừa đường cho bọn chúng sau này quay lại đáp trả sao?”

Hắn bước chân về phía trước, đến trước mặt Giang tướng, trong đôi mắt ôn hòa mang theo nụ cười kia liền tràn ra một tia lạnh lẽo.

“Nếu ngươi còn do dự không nỡ xuống tay như vậy, chờ bọn chúng lật kèo quay lại trước, ta sẽ tự mình tiễn ngươi một đoạn.”

Giang tướng nhất thời rùng mình một cái bừng tỉnh, cúi người quỳ xuống.

“Thần đáng chết.”

Tạ Dao còn chưa tới tiền thính, đối diện liền gặp Cố Trường Trạch và Giang tướng đi ra.

“Sao lại dậy sớm như vậy?”

Hắn vô cùng tự nhiên tiến lên ôm lấy eo Tạ Dao, Giang tướng đang lau mồ hôi lạnh trên đầu theo sau, nhìn thấy Tạ Dao liền lại quỳ xuống.

“Thái tử phi vạn phúc.”

“Giang tướng.”

Tạ Dao khẽ gật đầu, vừa định nói thêm vài câu, liền thấy Giang tướng vẻ mặt hoảng sợ khom người cáo lui.

“Điện hạ ở tiền thính nói gì với hắn vậy, sao ta thấy hắn hôm nay lại sợ hãi như vậy?”

Cố Trường Trạch cười như không có chuyện gì xảy ra.

“Ai biết được? Chắc là tuổi tác đã cao, nên gặp chuyện gì cũng thích ngờ vực” Khóe miệng Tạ Dao giật giật, biết hắn đang đánh trống lảng, cũng không hỏi thêm nữa.

“Ngủ một ngày, có muốn ăn chút gì không? ta thấy quầng thâm mắt của nàng đậm hơn rồi.”

Vẻ mặt đau lòng giả vờ giả vịt của hắn không khiến Tạ Dao có sắc mặt tốt hơn, ngủ nửa ngày đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng ngay sau đó nàng liền nhớ tới chuyện tối qua.

Tối qua nàng thật sự không còn sức hơi đâu để tính toán, lúc này đã có thời gian rồi.

Chỉ thấy Tạ Dao khom người thon thả chui ra khỏi lòng hắn, trên mặt không vui.

“Ta sáng nay đã nghe nói rồi, hôm qua phụ hoàng cũng chưa phái người đến hỏi han Điện hạ, bức tranh rõ ràng là đưa tới hôm nay, sao tối qua chàng lại lừa ta?”

Chuyện giấy Tuyên Thành tối qua nàng đã nhìn thấy, nhưng thái giám truyền tin là hôm nay mới đến, sao tối qua hắn đã biết chuyện này, còn tương kế tựu kế lừa nàng?

Cố Trường Trạch nhìn thấy vẻ mặt tức giận đỏ bừng trên khuôn mặt nhỏ của nàng, nhất thời cảm thấy thú vị, cong môi cười.

“A Dao thật thông minh, nàng đoán đúng rồi, lát nữa ta sẽ thưởng cho nàng.”

Hắn đến gần Tạ Dao, cố ý nhấn mạnh chữ “thưởng”.

Nhất thời khiến Tạ Dao nhớ tới tối qua, hắn vô số lần đè lên người nàng, hôn một cái cũng nói là thưởng, giày vò đến mức nàng không còn chút sức lực nào còn cố chấp muốn thêm một lần nữa, nói cũng là thưởng.

“Đây là thưởng kiểu gì, rõ ràng là chàng... chàng... thật sự là không biết xấu!”

Mặt Tạ Dao đến cả cổ cũng đỏ bừng, cắn môi tức giận một lúc, mới nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

“Lời này đúng là mới mẻ, tối qua ta chưa từng nghe A Dao mắng đâu.”

Cố Trường Trạch lại không hề tức giận, vươn cánh tay dài ra ôm eo thon của Tạ Dao vào lòng.

Hắn vùi đầu vào cổ Tạ Dao, tham lam hít lấy hương thơm trên người nàng.

Thân hình mềm mại của nữ tử thật sự khiến hắn mê muội, khiến Cố Trường Trạch nhớ tới tối qua, trên bàn sách, trên giường, hắn thực sự đã nếm được mùi vị, hết lần này đến lần khác dụ dỗ nàng trầm luân.

Nàng biết được chuyện giấy Tuyên Thành là giả, lại bị hắn ép buộc nói ra rất nhiều lời khiến người ta xấu hổ, đến cuối cùng cũng không thấy hắn dừng lại, liền khóe mắt ngấn lệ, giơ tay đánh hắn, từng tiếng mắng hắn.

“Kẻ lừa đảo, tên đạo đức giả... Cố Trường Trạch, chàng còn chút mặt mũi nào không.”

Những lời đó không khiến hắn dừng lại, ngược lại càng thêm hưng phấn khống chế sự trầm luân của nàng, nàng ở trên giường ngay cả giọng điệu mắng người cũng dễ nghe như vậy, cho đến tận lúc này hắn nhớ lại, vẫn cảm thấy trong lòng khô nóng.

Hắn ôm lấy Tạ Dao, nhẹ nhàng cọ xát lên dái tai nàng, như đang thở dài, giọng nói cực thấp khàn khàn nói:

“A Dao, giọng nói của nàng tối qua rất hay, tối nay lên giường, nàng lại mắng ta hai tiếng nữa nhé.”

46

Tạ Dao nhất thời đỏ bừng mặt.

Lời muốn nói đến bên miệng cũng trở nên nóng ran, nàng cực kỳ muốn mắng hắn một câu không biết xấu hổ, nhưng lại sợ hắn nghe thấy sẽ càng thêm hứng thú, chỉ có thể cắn môi trừng mắt liếc hắn một cái, nâng bước muốn bỏ đi.

Nhưng eo lại bị người ta ôm chặt, Tạ Dao động cũng không động được, Cố Trường Trạch lười biếng tựa đầu lên cổ nàng, chậm rãi nói:

“Tối qua còn năn nỉ đừng đi, hôm nay vừa tỉnh đã không nhận ra người ta rồi, ta bị A Dao hành hạ một trận, bây giờ trên lưng còn chưa hết dấu cào đâu.

Eo của A Dao thật mềm mại, ta ôm rồi liền không muốn buông tay, chỉ muốn lập tức trời tối, cùng nàng cùng đi nghỉ ngơi trên giường êm.

A Dao như vậy thật đẹp, lúc mắng ta cũng đẹp, lúc thẹn thùng cũng đẹp.

A Dao...”

Tạ Dao đỏ mặt đến mức sắp nhỏ máu, sợ mấy nha hoàn đi theo phía sau nghe thấy, liên tục nói:

“Huynh đừng nói nữa.”

“Vậy nàng hôn ta một cái.”