Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 89




"Anh Hồng, anh bị cận à?" Tề San San nhìn cậu mà ngạc nhiên.

"Không phải. Kính không độ đó."

"Sao anh lại đeo kính? Em thấy không đeo vẫn đẹp hơn."

"Lâu lâu muốn thay đổi diện mạo chút đó mà." Chính cậu còn không hiểu tại sao Tinh Húc lại nhất quyết bắt cậu đeo kính.

"Tuy anh đeo kính cũng vẫn đẹp trai nhưng không đeo vẫn đẹp hơn nhiều. Anh có thể cởi kính ra được không?"

"Không được đâu." Tôi mà cởi ra tên kia sẽ nổi giận đấy.

Tề San San thở dài một hơi, tuy có chút thất vọng nhưng rất nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Buổi tiệc sinh nhật hôm đó Sử Hồng để ý chỉ có bốn học sinh mình quen biết, còn lại đều lạ hoắc. Các học sinh đó đều là nữ và đều rất vui khi nhìn thấy cậu. Tề San San khoác tay cậu từ đầu đến cuối và không hề có ý định buông ra. Sử Hồng nhắc khéo mấy lần nhưng cô bé chỉ cười cười nói:

"Anh thoải mái chút đi. Dù gì anh cũng chưa có bạn gái, cho em mượn anh đi lấy le với mấy đứa bạn xíu."

"Ở đây nhiều công tử đẹp trai, giàu có như vậy, em mượn bọn họ tốt hơn là mượn anh chứ. Nếu bọn họ biết gia cảnh anh không bằng em sẽ cười chê em đấy."

"Bọn họ không đẹp trai bằng anh, cũng không tốt như anh. Bọn họ chỉ ham muốn sắc đẹp của em thôi. Anh không như thế."

"Cái này… anh…"

"Không lẽ anh có bạn gái rồi."

"Anh không có. Nhưng mà… nếu như sau này em gặp được một người mà em thích thật sự thì chuyện này sẽ rất rắc rối."

Gương mặt Tề San San sa sầm, nhìn có vẻ rất thất vọng. Cô nàng ngẩng đầu nhìn Sử Hồng, hai mắt rưng rưng như muốn khóc khiến cậu không khỏi lúng túng.

"Sao… sao vậy? Sao đột nhiên em lại khóc?"

"Anh không thích em phải không? Chẳng lẽ em không xứng để làm bạn gái anh một lúc sao?"

"Anh không… Em biết là ý anh không phải thế mà. Ý anh là em nên tìm một người bạn trai xứng đáng hơn anh."

Sử Hồng thật sự lúng túng, không hiểu tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này. Cậu giả làm bạn trai cô bé cũng được thôi, nhưng lỡ như bị người quen thấy được, hiểu nhầm thì rất rắc rối. Lỡ như đến tai Tinh Húc thì không biết chuyện gì có thể xảy ra nữa.

Nhưng mà, sao cậu lại lo lắng Tinh Húc sẽ biết chuyện? Cậu với anh ta không có quan hệ gì đặc biệt thì việc cậu có bạn gái hay không liên quan gì đến anh ta.

Sử Hồng vỗ trán. Không đúng. Cậu đang suy nghĩ lung tung gì thế này. Cậu từ chối cô bé đơn giản vì không muốn dính vào rắc rối. Nhưng cô bé đã thất vọng đến sắp khóc rồi. Cậu nên làm gì đây?

"Em… em thực sự để ý anh nên mới muốn mượn anh làm bạn trai em một lúc. Anh đã từ chối em thẳng thừng như vậy. Em… em còn mặt mũi nào nhìn người khác chứ?"

Tề San San nói bằng giọng run run sắp khóc khiến Sử Hồng không khỏi run lên. Cậu vỗ lên trán mình. Có cái gì phải băn khoăn vậy chứ. Chỉ giả làm bạn trai thôi chứ có phải thật đâu. Sau bữa tiệc hôm nay mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Không thể để con gái trong bữa tiệc của chính mình lại khóc vì chuyện này được.

"Được rồi. Không phải chỉ là làm bạn trai em một lúc thôi sao? Anh đồng ý."



"Thật sao? Anh đồng ý rồi."

"Anh đồng ý. Nhưng có một điều kiện, sau ngày hôm nay em phải giải thích với các bạn trong lớp rằng chúng ta chỉ giả vờ thôi. Anh không muốn chúng ta sau này gặp rắc rối."

"Được ạ. Em chỉ mượn anh hôm nay thôi."

Sử Hồng thừa nhận khi đó mình đã suy nghĩ quá đơn giản, cũng đã quá xem nhẹ Tề San San. Chỉ không lâu sau đó cậu thật sự rất hối hận. Ngay sau khi có được sự đồng ý của cậu, Tề San San ôm lấy tay Sử Hồng kéo cậu đi khắp nơi giới thiệu cậu là bạn trai cô ấy. Biểu hiện vô cùng tình tứ, bàn tay thậm chí còn cố ý đan vào tay cậu nhìn chẳng khác gì đôi tình nhân thật sự. Sử Hồng ban đầu rất gượng gạo, sau đó càng lúc càng khó chịu, đến mức không thèm diễn nữa.

Sử Hồng nhận ra Tề San San không ngây thơ như bề ngoài nhìn thấy. Cô ta dùng vẻ ngây thơ giả tạo của mình từng chút ép cậu phải trở thành bạn trai của cô. Trong bữa tiệc sinh nhật đó, khách mời không chỉ có bạn bè còn có người thân và bố mẹ của Tề San San. Cô nàng không hề ngần ngại giới thiệu cậu là bạn trai của mình. Lập tức bố mẹ và người thân của Tề San San xúm vào hỏi cậu đủ thứ, nào là cậu nhà ở đâu, gia cảnh thế nào, con thứ mấy. Những cái đó cậu đều có thể miễn cưỡng đáp qua loa, nhưng đến khi bị hỏi rằng hai người đã quen biết và yêu nhau như thế nào, cậu đang tính nói thật thì Tề San San đã không chút ngượng ngùng mà đáp:

"Bọn con lần đầu gặp nhau là tại trường. Anh ấy là giáo viên thực tập môn Anh Ngữ của lớp con. Từ lần đầu nhìn thấy anh ấy con đã thích anh ấy rồi. Bố mẹ thấy anh ấy rất đẹp trai đúng không?"

"Con là đứa háo sắc đấy à? Rồi không phải con cũng theo đuổi người ta luôn đấy chứ?"

"Vâng. Đúng là con theo đuổi anh ấy. Khi cảm thấy anh ấy cũng có tình cảm với con, con liền tỏ tình."

"Lại còn tỏ tình trước à? Chứng tỏ là con thích người ta lắm đúng không? Chàng trai, cậu may mắn lắm đấy. San San nhà chúng tôi chưa từng giới thiệu bạn trai bao giờ đâu. Cậu là người đầu tiên."

"Không phải. Chúng tôi không…"

"Bố mẹ nói thế làm anh ấy xấu hổ đấy ạ. Anh ấy không thích con ở trước mặt người khác công khai mối quan hệ của hai đứa đâu. Anh ấy vẫn còn là nhân viên thực tập."

"Hiểu rồi. Muốn lo cho sự nghiệp vững chắc chứ gì. Thanh niên có mục tiêu rõ ràng như vậy rất tốt. Dù sao con vẫn đang là học sinh cấp ba. Yêu đương lúc này còn quá sớm."

"Xin lỗi." Sử Hồng cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa liền lên tiếng: "Nhà cháu còn có việc. Cháu xin phép về trước."

"Sao lại vậy được. Hôm nay là sinh nhật của bạn gái cháu mà. Phải ưu tiên cho bạn gái cháu chứ?"

San San nhận ra hiện tại Sử Hồng đang rất giận dữ. Nếu còn trì hoãn thêm anh ta sẽ không ngần ngại nói thật tất cả ngay lập tức. Cô vội nói với mọi người:

"Bố mẹ, các chú, các bác, xin đừng trách anh ấy. Hôm nay đích thực là nhà anh ấy có việc nhưng anh ấy vẫn thu xếp để đến dự tiệc sinh nhật của cháu thế này là đã cố gắng lắm rồi. Mọi người thông cảm để anh ấy về đi ạ."

"À, nếu San San đã nói thế."

Sử Hồng cúi đầu chào mọi người rồi quay đầu bỏ đi. San San vội vàng đuổi theo. Sử Hồng đi rất nhanh, San San đuổi theo đến ra ngoài sảnh mới giữ được người lại.

"Anh Hồng!"

"Bỏ tay ra!" Sử Hồng vùng tay khỏi Tề San San.

"Anh, em biết là em có lỗi vì đã không bàn trước với anh. Vì em quá ham vui. Em không cố ý."

"Không cố ý? Tôi nghĩ là em đã có kế hoạch từ trước rồi. Em cố tình lừa tôi giả làm bạn trai em rồi nhân cơ hội giới thiệu tôi với cả nhà em, ép tôi làm bạn trai chính thức của em."

"Không có. Em không có lừa anh. Em thích anh là thật nhưng em mời anh đến đây là với tư cách một người thầy, một người bạn. Là vì… vì anh xuất hiện đẹp trai quá nên mới muốn mượn anh một chút. Em không ép anh đâu. Nếu anh không thích, bây giờ em sẽ đi vào trong giải thích với mọi người. Anh đừng ghét em."

Tề San San giữ chặt cánh tay Sử Hồng, nhìn cậu bằng đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. Nếu là trước đó Sử Hồng nhất định sẽ bị bộ dạng này làm cho mủi lòng, nhưng cậu đã bị lừa một lần rồi, làm gì có chuyện ăn thêm quả lừa lần thứ hai.

"Hãy thôi giả vờ trước mặt tôi đi. Cho dù bây giờ em có khóc thật tôi cũng không nghe lời em đâu. Tôi không phải là tên ngốc mà có thể dính chiêu của cùng một người trong một ngày đến hai lần. Em bây giờ vào giải thích bố mẹ em sẽ tin tôi sao, bạn bè em sẽ tin sao? Em đã nói với bọn họ là tôi ngại ngừng không muốn thừa nhận mà. Tề San San, tôi đúng là đã đánh giá thấp em rồi."



Tề San San lập tức thay đổi thái độ. Gương mặt rưng rưng như muốn khóc chỉ trong giây lát đã biến thành nét mặt vui vẻ đầy thoả mãn.

"Anh nhận ra rồi thì đã làm sao? Bây giờ tất cả mọi người đều biết anh là bạn trai em. Anh không thể tìm được người bạn gái nào khác ngoài em."

"Quả nhiên… Tại sao em lại làm như vậy?"

"Bởi vì em thích anh. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi. Nhưng anh lúc nào cũng chỉ công việc, hoàn toàn không để ý đến em."

"Anh quá đẹp. Xung quanh anh có quá nhiều vệ tình đeo bám. Để xua đuổi những kẻ phiền phức đó đi việc đơn giản nhất chính là phải khẳng định chủ quyền của mình. Sau ngày hôm nay cả trường đều sẽ biết anh là bạn trai em. Sẽ không kẻ nào dám mơ tưởng đến anh nữa. Nếu anh có hành động thân mật với bất kì ai khác đều sẽ bị xem là ngoại tình."

Sử Hồng nghĩ mình cuối cùng cũng đã hiểu cảm giác của thái tử Tinh Húc trước kia. Bị nguyên chủ Sử Hồng dùng đủ mọi cách theo đuổi, khẳng định chủ quyền của bản thân với tất cả mọi người. Cách làm của người đó khiến người bị theo đuổi vừa căm hận lại vừa muốn giết người. Như cậu lúc này đây, thật muốn dùng tay bóp cổ cô ta.

"Anh nghĩ một chút xem. Gia đình em rất giàu có. Bố em là giám đốc của công ty giải trí Xuân Tuyết đào tạo ra rất nhiều nghệ sĩ lớn cho showbiz. Nếu anh đồng ý làm bạn trai em, anh sẽ có tất cả tiền tài, địa vị, sự nổi tiếng. Đây là ước mơ của rất nhiều chàng trai đấy, mà anh chỉ cần một lời nói là có thể có được tất cả một cách dễ dàng."

"Em thấy tôi giống một người sẽ vì đồng tiền mà bất chấp tất cả sao? Tình cảm không phải là thứ mà tiền bạc có thể mua được. Nếu đến điều căn bản đó mà em cũng không hiểu được thì em mãi mãi sẽ không tìm được người yêu em thật lòng đâu."

"Anh…" Tề San San tức giận. Cô kéo Sử Hồng lại sát gần mình mà gằn giọng: "Mấy cái thứ mà anh nói chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hoặc trong phim thôi. Thực tế nghiệt ngã hơn nhiều. Không có tiền thì tình yêu cũng vứt. Tiền bạc quyết định tất cả."

Tề San San buông Sử Hồng ra, cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho cậu.

"Dù sao thì anh cũng là người đầu tiên quyết liệt từ chối em đấy. Nó khiến em cảm thấy rất kích thích cũng đầy thách thức. Em nhất định sẽ khiến anh tình nguyện đến bên cạnh em."

"Không có chuyện đó đâu. Vì tôi đã có người yêu rồi. Tôi rất yêu người ấy, sẽ không đến bên cạnh em đâu."

Tề San San kinh ngạc gầm lên:

"Cái gì? Anh nói anh đang độc thân cơ mà. Anh nói dối em sao?"

"Không. Tôi mới phát hiện ra thôi."

"Anh... anh chơi em phải không? Cô ta là kẻ nào?"

"Muốn biết thì tự mà tìm hiểu đi. Tôi không nói đâu."

Vậy là mặc cho Tề San San nghiến răng nghiến lợi ở phía sau, Sử Hồng sảng khoái tiến về bãi đỗ xe. Lên xe rồi cậu mới thở phào một hơi.

Ngày hôm nay đúng là sai lầm rồi. Lẽ ra cậu không nên đến đây mới phải. Bây giờ dính phải một con nhỏ phiền phức thế này không biết phải xử lý thế nào.

Sử Hồng đang chỉnh lại gương chiếu hậu trước khi khởi động xe, thì đột nhiên có bóng người xuất hiện mở cửa bước vào ngồi ở ghế sau khiến cậu giật mình.

"Tinh… Tinh Húc? Sao anh lại…?

"Hừ. Tối nay chơi vui quá nhỉ, A Hồng?"

Sát khí nồng đậm phát ra từ người kia khiến Sử Hồng không khỏi rùng mình.

* A Hồng chuẩn bị dỗ chồng đi.